Nghĩ đến đây, cổ họng anh động đậy.
Đưa tay nắm lấy nắm đấm của cô, kéo mở.
Hạ Băng Khuynh mở mắt đấu tranh lấy tay khỏi tay anh, nhưng cuối cùng vì sức k bằng nên vẫn k thoát đc.
Mộ Nguyệt Sâm nhẫn nhại để tay cô vào lòng bàn tay, sau đó từng ngón mở ra.
Tay 2 ng chồng vào nhau như máu huyết trong lòng bàn tay vậy, cũng giao lại với nhau.
Tay cô thật nhỏ.
Còn k bằng ⅔ tay anh.
Trắng nõn như ngọc.
Anh lật tay một cái, lòng bàn tay áp lên mu bàn tay cô, 10 ngón đan chặt với cô, “Hạ Băng Khuynh, hay e bói 1 quẻ cho tôi?”
Tim Hạ Băng Khuynh đập như sấm, ánh mắt k biết đặt lên đầu, tâm trạng càng nóng nảy, “S a k tự làm gãy 1 tay, lấy 1 cái tô nứt ngồi dưới cầu bán nghệ vừa bán thân?”
Cô tức k nhẹ chỉ muốn đuổi anh đi.
Mộ Nguyệt Sâm cố ý lờ đi lời nói châm biếm xa lạ của cô, như cũ đan ngón tay với cô, đưa lòng bàn tay cô lên, mở ra, sau đó lùi về sau 1 tí, kéo xa khoảng cách 2 ng.
Không khí lần nữa tràn đầy, Hạ Băng Khuynh lần nữa hít sâu 1 hơi, trong mắt có sự thả lỏng khó che giấu.
K căng thẳng như lúc nãy.
Khoảng cách này khiến cô có chút cảm giác an toàn, mặt vẫn phỏng bị k chút thay đổi.
Mộ Nguyệt Sâm k nói cười khổ, sau đó đưa 1 tay khác lên, dùng ngón trỏ vẽ lên chỉ tay trong tay cô, “E xem chỉ tay của e, e nhìn ra gì?”
Cô lạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2680031/chuong-802.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.