“Ặc chỉ là có thêm ba ba và anh trai thôi mà sao mà kinh khủng vậy.” Viễn Ninh ngoẹo đầu suy nghĩ.
Còn vài ngày nữa Viễn Ninh sẽ tốt nghiệp. Bây giờ cô đang đâu đầu làm luận văn tốt nghiệp. Ngồi trong lớp, cô vẫn thản nhiên lấy laptop ra soạn thảo luận văn, không quan tâm đến sắc mặt giáo sư đang đen dần.
Mệt mỏi vươn vai, Viễn Ninh tắt laptop,hài lòng luận văn vừa viết xong của mình.
“Chút sầu vương vấn nhàn nhạt rơi từng dòng từng dòng hồi ức. Như mộng, như ảo lại như thật. Tiếng đàn ngân lên nhẹ nhàng như một khúc ca. Chỉ cần em khẽ khẽ mỉm cười. Trái tim anh đã bị cuốn hút ~”
“Alo, Lạc Nguyên Kỳ bây giờ tớ rất bận, không rảnh nói chuyện với cậu, bye bye~”
Điện thoại lại reo, Viễn Ninh nhìn dãy số trước mắt quyết định không bắt máy.
Cô lon ton chạy ra cổng trường. Mà không biết nguy hiểm đang tới gần.
Lạc đại nhân nheo mắt nhìn thân ảnh nhỏ nhắn xinh đẹp ở phía xa. Cậu bước từ từ về phía cô.
Viễn Ninh nhìn đồng hồ, từ khi ra về tới giờ cũng mất hết 10 phút rồi a. Cô không thấy bác Triệu tài xế đâu. Có khi nào bác Triệu quên đón cô?
Viễn Ninh đang suy nghĩ thất thần liền không biết có người đang đứng phía sau cô.
Lạc đại nhân đối với Viễn Ninh lúc này vừa hận vừa yêu. Cậu nghĩ cậu không ở đây 3 năm. Người con gái ngốc này sẽ thương tâm, nhớ nhung cậu. Đợi đến khi về nước hai người sẽ đính hôn, đợi thêm 3 năm nữa thì tổ chức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-truy-the-cua-lac-dai-nhan/2238082/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.