Từ Nhan cứ như vậy mà đi vào, cơ thể bất ổn, lảo đảo lùi về phía sau, không khỏi "A" lên một tiếng.
Cô tưởng rằng cái mông của mình sắp phải gặp hoạ rồi, thì được một cánh tay kịp thời kéo lại, cánh tay kia vừa dùng lực, ôm cô vào trong lòng, bên tai truyền đến một giọng nói dịu dàng đầy lo lắng: "Tiểu Nhan?"
Nghe được giọng nói quen thuộc đó, nước mắt của Từ Nhan lại một lần nữa không thể khống chế, đem toàn bộ uất ức của mình phát tiết lên người anh, cũng không thèm màng đến việc nước mắt của mình có làm bẩn quần áo của anh hay không.
Ở phía bên trên, mặc dù nói Triệu Thượng cũng không làm gì cô, chỉ làm cho cô cảm thấy khó chịu ở trước mặt đồng nghiệp thôi, nhưng là không biết vì sao, ở trước mặt của Lưu Vũ, cô không thể nói ra hết uất ức của mình, chỉ muốn ở trong lòng anh mà khóc thật to.
Lồng ngực của Lưu Vũ thật ấm áp, làm cho cô cảm thấy rất an tâm, cũng chỉ có ở trong lòng của anh, cô mới có được cái cảm giác an toàn đó, chỉ khi hướng về phía anh, cô mới có thể thật sự tỉnh táo trở lại. Có lẽ là do anh là chồng của mình, cho nên khi ở trước mặt anh cô mới cảm thấy yên tâm như vậy, tựa như chim nhỏ tìm được cây đại thụ, có chỗ dựa vững chắc.
"Tiểu Nhan, sao vậy?" Thấy vợ khóc, Lưu Vũ rất đau lòng.
Anh chưa bao giờ thấy một Từ Nhan mạnh mẽ lại trở nên yếu đuối như vậy? Cô vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoi-chui-voi-trung-ta/1777539/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.