Là một người chồng, Dương Hạo Thiên tôi thất bại nhất chính là không thể giữ được trái tim vợ mình. Tôi yêu em, cầu hôn với em, và em đồng ý. Nhưng tôi cũng nhận ra, cái em yêu chính là vẻ hào nhoáng của tôi. Em lấy tôi vì... tiền.
Tôi biết, biết tất cả, nhưng tôi không buồn phiền hay bỏ cuộc, vì tôi tin rằng, một ngày nào đó em cảm nhận được sự chân thành của tôi và yêu tôi.
Nhưng tôi đồng thời tôi cũng nhận thấy, giữa chúng tôi có một bức rèm vô hình ngăn cách, dù thế nào cũng không thể gỡ bỏ. Em sống với tôi, nhưng, những việc em làm cũng chỉ như là trách nhiệm. Em làm và chăm sóc tôi chu đáo vì em nghĩ rằng em nên làm như thế, vì em đã lấy tiền của tôi chạy chữa cho bố mình.
Tiền, cuộc hôn nhân của chúng tôi xây nên từ tiền, và có lẽ, chúng tôi sẽ không bao giờ tiến xa hơn được nữa, cũng vì tiền. Nhưng tôi vẫn tin rằng, một ngày nào đó em sẽ nói với tôi rằng: em yêu anh!
Mộng tưởng vẫn chỉ là mộng tưởng, và một lúc nào đó, mộng tưởng sẽ không còn nữa. Ngày đó rốt cuộc cũng đến, đó là lúc tôi thấy em đi cùng một người đàn ông khác, không phải tôi.
Em cười tươi lắm, nụ cười tưởng chừng như cả cuộc đời tôi không thể nhìn thấy nhưng lại được bắt gặp ở đây. Tôi say mê em, đôi mắt em vì cười quá nhiều mà chứa hơi nước, khiến cặp mắt trở nên long lanh, đôi má vì cười quá nhiều mà trở nên ửng hồng. Và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoi-con-duong-ta-lai-thay-nhau/965990/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.