Đối với việc Độc Cô Tiếu Ngu đến tột cùng là ai, mỗi người đều cùng Cung Tuyết Lăng tò mò giống nhau, buổi tối đều mơ thấy ác mộng, nhưng không có nửa người mở miệng hỏi.
Ngay cả chính lão bà của hắn đều hỏi không được, người khác hỏi làm sao có thể chứ.
Vì thế mọi người đành phải buồn bực một bụng chứa đầy dấu chấm hỏi đi đến Độc Long Cốc, tự nhiên, không người nào dám lại nhìn Độc Cô Tiếu Ngu rồi, thậm chí còn đối với hắn ôm bảy phần cảnh giác, ba phần kiêng kị, nói chuyện thật cẩn thận, có thể tránh xa một chút liền tránh né xa một chút, có thể không nhìn hắn thì sẽ không nhìn hắn.
Một hơi là có thể giết hơn ba trăm người, công lực cao như vậy, lòng dạ độc ác như vậy, nếu một cái không cẩn thận chọc đến hắn, một người, hai người, thậm chí mười người, hai mươi người cũng không đủ hắn nhét kẽ răng!
Mà Cung Tuyết Lăng cũng không nói là muốn hắn trở về lấy cái cuốc.
Bây giờ không phải là muốn làm ruộng, không cần cái cuốc, búa hoặc đầu heo, hắn chỉ cần một cây quạt, một cây quạt cũng có thể giết người.
“Cây quạt của chàng, vì sao ta chưa từng thấy qua?”
“Nàng có thấy ai cầm cây quạt làm ruộng không?” Độc Cô Tiếu Ngu mỉm cười cười nói: “Không cần dùng dĩ nhiên là thu lại !”
“Cho ta mượn xem!” Cung Tuyết Lăng thực rõ ràng vươn tay ra.
Độc Cô Tiếu Ngu cười lấy ra cây quạt đặt ở lòng bàn tay của nàng, nàng lập tức rút tay về đi cẩn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoi-hoi-sinh-tu-duyen/2512361/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.