Dưới bầu trời gần tối, mặt hồ hiện ra màu xanh mực, nước theo hướng thuyền gợn sóng lăn tăn, từng vòng gợn sóng, thân thuyền ở trong nước hồ phát ra âm thanh trầm thấp hùng hậu xen lẫn cùng tiếng gió đêm thổi rung chuông.
Mùi thơm của cá nướng tỏa ra bốn phía, bên trong truyền đến giọng nói của thuyền nương: "Hai vị khách quan, cá nướng đã làm xong, mau vào ăn khi còn nóng đi.”
Cố Diễn vừa lúc mang giày cho nàng, nghe vậy đứng lên thuận tiện đưa tay kéo nàng dậy.
Ngồi xuống trước bàn, mùi thơm tươi ngon của cá nướng bọc trong hơi nóng bốc lên xộc thẳng vào mặt khiến người ta phải động đậy ngón trỏ khi ngửi thấy.
Cố Diễn chủ động giúp Mộc Tình Tiêu nhặt xương, Mộc Tình Tiêu vui vẻ mặc cho hắn hầu hạ, vừa nhìn hắn vừa ăn bong bóng cá thơm ngon và mịn màng.
Sau nửa khắc, nàng nhịn cười hỏi: "Rốt cuộc huynh có thể hay không?"
Cố Diễn nhìn thịt cá trước mắt gần như bị mình làm cho thất linh bát lạc*, có chút chột dạ mím môi, không nói gì, tiếp tục yên lặng nhặt xương.
*Thất linh bát lạc: thất linh bát lạc, thất tan bát tác, tan tác..
Nghĩa: Thành ngữ diễn tả sự lác đác, lơ thơ, rải rác, tan tác...
Hắn cố gắng giả bộ bình tĩnh, nhưng vành tai lại nổi lên hai vệt đỏ.
Mộc Tình Tiêu nhìn trong lòng cảm thấy vui vẻ, trên mặt vốn định nhịn xuống, lại luôn có mấy nụ cười không cẩn thận lộ ra.
Cũng may con mè vốn ít xương, mặc dù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoi-nham-thai-tu/1742209/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.