Ba năm trước lúc họ kết hôn, chỉ có trách nhiệm không có tình yêu cô đã từng hỏi anh nếu anh không tình nguyện thì không cần nhận trách nhiệm này. Chỉ là một cái ân tình từ thời ông cha, hiện tại người nhà cô đều mất hết, anh có thể không nhận.
"Minh Độ, đó là ai?"
Mộ Đồng Đồng vẻ mặt bình tĩnh nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau ở kia, trong lòng không biết là cảm giác gì, chỉ có đôi tay vô thức siết chặt vạt áo một cách kín đáo.
Hai người phía trước bị cô đánh động, rốt cuộc tỉnh lại từ trong thế giới riêng. Thế nhưng họ vẫn không buông nhau ra, người đàn ông lại hơi nhíu mày nhìn cô.
Mộ Đồng Đồng xem không hiểu biểu tình của anh, cũng không muốn hiểu. Cô chỉ muốn câu trả lời.
Bất kể là đáp án gì.
Dịch Minh Độ chưa kịp đáp lại thì người trong ngực anh đã ngờ vực nhìn cô rồi lại nhìn anh hỏi: "Độ, cô ấy là ai?"
"Mà không đúng! Độ! Mẹ em sắp không qua khỏi rồi! Anh có thể theo em vào bệnh viện trước không! Xin anh đó!"
Phạm Lộ Thu giống như nhớ ra chuyện gì mà bỗng nhiên nghẹn ngào rưng rưng nhìn Dịch Minh Độ cầu xin.
Dáng vẻ kia của cô nàng thiết nghĩ sẽ không người nào không cảm thấy thương tiếc đi. Cho dù là ngươi lãnh đạm tựa sắt đá như Dịch Minh Độ. Mộ Đồng Đồng từ ngày đầu vẫn cho rằng không ai có thể hòa tan được trái tim thiếu hụt cảm xúc của người đàn ông kia. Cho dù một năm nay mối quan hệ của họ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoi-roi-truoc-sau-gi-cung-yeu/423870/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.