Tôi cảm thấy có lẽ bản thân mình và Mộ Dung Cạnh có số tương khắc nhau, tưởng rằng chơi thân với nhau lâu như vậy, đến giờ nhìn lại mới phát hiện ra, cảm xúc của hai người chẳng có lúc nào đồng đều cả. Khi tôi thích cậu ấy thì cậu ấy thờ ơ với tôi, đến khi cậu ấy trở về, có ý với tôi, tôi lại cảm thấy buồn bực, phiền chán.
Lúc trước cậu ta nói yêu người con gái khác, vậy mà vẫn ba bốn lần tới khiêu khích tôi, cậu ta cứ vô tư, tàn nhẫn với tình cảm của tôi, khiến tôi đau khổ đến nhường nào, nhưng tôi cũng có quyền gì để trách cậu ta,bởi tôi và cậu ta cũng là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi, biết rõ cậu ấy thích người khác, mà vẫn vui vẻ cùng làm tình.
Đến bây giờ, khi tôi đã hoàn toàn có thể thông suốt lại suy nghĩ, cậu ấy lại trở về với bộ dạng cô đơn đáng thương,cái này thật đúng là đổi trắng thay đen a, người nên buồn phiền phải là tôi mới đúng chứ!
Như vậy, chẳng phải là trêu đùa sao? Tôi không muốn gặp mặt cậu ấy, tôi muốn trốn cậu ấy, nhưng như thế lại khiến Tiêu Quân không vui, nhưng việc tôi trốn tránh người đàn ông khác thì ảnh hưởng gì tới anh ấy mà không vui cơ chứ?Lẽ ra nên cảm thấy cao hứng mới đúng?Lẽ ra nên khen ngợi tôi biết tạo khoảng cách với cậu ta mới phải ?Vậy mà, anh ấy đã không khen, còn mắng tôi không biết suy nghĩ, không kiên định!!Thử nghĩ xem có phải anh ấy rất kì lạ không?Tôi thật sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoi-ta-mua-mot-tang-mot/501350/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.