Ôn Nhiên cố gắng hít thở thật sâu vài lần, thoáng đã ổn định lại cảm xúc, mới hạ giọng nói: “Em mơ thấy ba mẹ của em.”
Đôi mày của Mặc Tu Trần khẽ chau lại, chăm chú nhìn gương mặt còn đọng lại nước mắt của cô, hơi nhẹ giọng lên tiếng an ủi:
“Cảnh sát vẫn đang trong quá trình điều tra nguyên nhân của vụ tai nạn xe cộ kia, nếu thật sự do ai đó làm thì hung thủ hại chết ba mẹ của em sẽ bị pháp luật xử phạt.”
Ôn Nhiên đau khổ hít hít mũi vài cái, căm hận nói: “Ba mẹ của em bị người ta hại chết, buổi sáng xe vẫn còn rất ổn, vậy mà buổi chiều phanh xe đã bị hư…”
Mặc Tu Trần gật đầu nhẹ, ngồi xuống cạnh mép giường, lấy tay vỗ nhẹ lên vai của cô, giọng nói dịu dàng: “Những chuyện này cảnh sát sẽ điều tra ra thôi, đêm cũng khuya rồi em đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, nằm xuống ngủ đi.”
Vừa rồi anh đứng bên kia, Ôn Nhiên không thấy gì, bây giờ anh đã ngồi xuống đối mặt với cô, lúc mói chuyện thì hương rượu nhè nhẹ lan ra chui vào hơi thở của cô, trong ánh mắt cô loé lên sự kinh ngạc, quan tâm hỏi: “Bây giờ anh mới về sao?”
“Ừ, bây giờ mới về.”
Trong ánh mắt của Mặc Tu Trần dấy lên chút ấm áp, nhẹ nhàng gật đầu.
Đôi mày của Ôn Nhiên chau lại, khoẻ mắt liếc nhìn đồng hồ báo thức ở bàn nhỏ cạnh đầu giường, thời gian giống với ác mộng của ngày xưa…
Cô gạt đi cảm xúc ở trong lòng, nhẹ nhàng nói:
“Vậy, anh mau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoi-truoc-yeu-sau-mac-thieu-sung-vo-thanh-nghien/1656849/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.