Hai mắt Ôn Nhiên đỏ ngầu, cứng rắn lên tiếng: “Em thật sự hi vọng anh em có thể tỉnh lại sớm một chút, nhưng không muốn để anh ấy lo lắng.”
Mặc Tu Trần cau mày nhìn cô, cười lạnh nói: “Ôn Nhiên, em đúng là không biết điều.”
Anh nói xong, xoay người rời khỏi đó.
Vẻ mật Ôn Nhiên khẽ động đậy, không nói gi. Có cử đứng đờ ra như thế ở trước của phòng bệnh, nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, đôi môi mạnh mẽ mim lại.
Cô quay trở lại phòng bệnh một lần nữa, Ôn Nhiên ngồi xuống trước giường bệnh, nhìn anh trai đang “ngủ say”. sự đau khổ trong lòng không ngừng lớn lên, cô lại nắm tay Ôn Cẩm giống vừa nãy, nghẹn ngào kêu lên: “Anh, em xin lối.”
Anh trai đã dùng cơ thể che chở cho cô, thể mà cô lại không cứu được bố mẹ, cử trơ mắt nhìn bọn họ bị thiêu rụi trong xe…
Chuyện tàn khốc đến như thế, sao cô có thể để cho người anh đang hôn mê của mình biết được chứ? Nếu như có thể, cô hy vọng tất cả những chuyện này chỉ là giấc mơ. Sau khi tỉnh giấc, bố mẹ cô vẫn còn sống, anh cô vẫn khỏe mạnh.
Sau khi Cổ Khải trở về phòng làm việc, cảm giác đầu tiên chinh là cảm thấy không khí trong phòng bị ép xuống cực kì thấp. Khi ánh mắt anh ta nhìn về phía gương mặt phiền muộn của người đàn ông đang ngồi trên ghế salon kia ánh mắt nhanh chóng hiện lên về nghi ngờ, sải bước đi tới trước mặt anh, vẻ mặt dò xét nhìn chằm chắm anh: “Sao thế? Sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoi-truoc-yeu-sau-mac-thieu-sung-vo-thanh-nghien/1656928/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.