Cám ơn trời đất, rốt cuộc xe cứu thương cũng đã đến!
Đoàn Phong toàn thân ướt đẫm mang theo bác sĩ cấp cứu chạy đến, hắn ta chưa bao giờ thấy Trịnh Thiên Ngọc lại khẩn trương như vậy, dọa cho hắn ta sợ hãi phải tìm xe cảnh sát mở đường cuối cùng mới vòng qua được đoạn đường hỗn loạn kia.
Nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Trịnh Thiên Ngọc, Đoàn Phong bị dọa đến mức thở mạnh cũng không dám, vội vàng chỉ huy bác sĩ đem Mai Thùy Hân mang lên trên xe cứu thương.
Hai bác sĩ đi đến bên giường móc ống nghe ra nghe nhịp tim của Mai Thùy Hân, lại dùng tay lật qua mí mắt của cô lên nhìn, căn bản không xem ra bệnh gì nói với Trịnh Thiên Ngọc: “Chỉ là phát sốt bình thường mà thôi, truyền dịch một chút liền tốt.”
Thật sao, chỉ là cảm mạo nóng sốt bình thường vậy mà còn làm như chiến trận lớn không bằng, làm hại bọn họ nửa đêm mưa to chạy đến đây ướt sũng cả người, trong lòng hai bác sĩ âm thầm oán trách, chuẩn bị đưa tay nhấc Mai Thùy Hân lên.
“Dừng tay!” Trịnh Thiên Ngọc cất bước đi đến trước giường, duỗi ra hai tay dùng thân thể ngăn cản bác sĩ: “Không được chạm vào cô ấy, để tôi tự làm là được!” Trịnh Thiên Ngọc lạnh lùng mở miệng.
“Không sao đâu, chỉ là cảm sốt bình thường mà thôi, không cần sợ như vậy.” Bác sĩ A hiểu lầm ý tứ Trịnh Thiên Ngọc xem thường nói.
Trịnh Thiên Ngọc nhíu chặt mày kiếm thật lại, một phát túm cổ áo bác sĩ lại, giọng nói trầm thấp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoi-truoc-yeu-sau-mai-thuy-han/2305873/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.