Mai Thùy Hân đã trong bệnh viện được năm ngày rồi. Tuy là phòng bệnh một người rất thoải mái, thím Trương cũng chăm sóc rất chu đáo, nhưng Mai Thùy Hân vẫn cảm thấy buồn bực.
Khoác áo choàng lông dê thật mỏng, Mai Thùy Hân mặc quần áo bệnh nhân to rộng ở trong vườn hoa đi lung tung không có mục đích.
Ánh nắng tươi sáng mà không nóng rực của màu thu, ôn nhu chiếu lên trên người, làm cho tâm tình của Mai Thùy Hân buồn rầu rất lâu có một tia ấm áp.
Đi từ từ dọc theo đường mòn trên sân cỏ, Mai Thùy Hân híp mắt hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp.
Đột nhiên, một thứ gì đó đụng vào trên đùi của nàng, Mai Thùy Hân bị dọa sợ đến thét lên một tiếng kinh hãi. Tập trung nhìn lại, hóa ra là một chó con dễ thương. Toàn thân trắng như tuyết, trên cổ còn treo một cái vòng màu hồng nhạt cực kỳ tinh xảo.
Thấy vào người, cún con cũng không sợ, ngẩng đầu nhỏ tò mò nhìn Mai Thùy Hân, dáng vẻ vừa bướng bỉnh vừa ra vẻ.
Mai Thùy Hân nhớ tới, lúc bản thân học phổ thông, cũng rất muốn nuôi một con chó Nhật trắng như tuyết. Đáng tiếc, cô chưa kịp thực hiện nguyện vọng, công ty của ba đã phá sản, từ đó, nuôi chó thành ước muốn vĩnh viễn không thực hiện được...
Mai Thùy Hân bị cún con đáng yêu này hấp dẫn, ngồi xổm người xuống vuốt ve đầu tròn vo của cúng con: “Bảo bối, ngươi tên là gì? Sao không thấy chủ của ngươi? Ngươi đi lạc sao?”
Cún con giống như nghe hiểu lời của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoi-truoc-yeu-sau-mai-thuy-han/2305885/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.