Người dịch: Tietie
Đâm lao thì phải theo lao, Giản Hàng không định nói chân tướng.
Về sau sẽ phải sống chung dưới một mái nhà, còn phải trải qua những ngày tháng dài như thế, mối quan hệ hòa thuận không chỉ không có hại với cô mà còn cả với anh.
Cô cầm cốc giữ nhiệt của mình đi rót nước.
“Nói với anh một việc.”
Tần Mặc Lãnh nhấp một ngụm cafe, ra hiệu bằng ánh mắt bảo cô nói.
Giản Hàng:
“Tối nay tôi có hẹn với người ta bàn chuyện về hạng mục, không biết khi nào mới bận xong, có thể nửa đêm mới chuyển đến.”
Cô đồng ý xuất viện rồi chuyển, cho dù muộn bao lâu nhất định sẽ chuyển đến.
Tần Mặc Lãnh uống xong cafe nói:
“Đừng mệt quá, chú ý sức khoẻ.”
Anh đi rửa cốc.
Trước khi bác sĩ kiểm tra phòng, Tần Mặc Lãnh xách vali rời khỏi.
Thủ tục xuất viện không cần Giản Hàng bận tâm, dì Cảnh sáng sớm đã đến bệnh viện giúp làm xong ổn thỏa.
Dì Cảnh lại lấy chiếc áo vest mang về giặt hôm nọ đưa cho cô, hai ngày nay chuyển sang tiết lạnh mùa xuân, dì Cảnh sợ cô không có áo khoác dày, mà chất liệu chiếc áo vest này rất tốt, chắn được gió.
Áo vest 6 con số, có lạnh hơn nữa cũng không cảm thấy lạnh.
Dì Cảnh nhìn trái phải.
“Biết ngay mà, cháu mặc lên thật sự trông đẹp lắm.”
Giản Hàng cười, hoài nghi dì Cảnh có đôi mắt của mẹ ruột, một chiếc áo vest nam mà thôi, có thể đẹp đến đâu.
Dáng người cô cao gầy, mặc trên người không khó nhìn thì đúng là thật.
Cuối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoi-truoc-yeu-sau-mong-tieu-nhi/1964692/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.