Editor: Gió
Beta: Đá bào
Trong ba điều kiện ấy, Tần Mặc Lĩnh chỉ có thể đáp ứng cô nhiều nhất hai điều, điều còn lại thì không thể.
Anh nói thẳng, “Bên nghiên cứu phát triển thuộc về sự quản lý của tập đoàn, quyền có tiếng nói với bộ phận mà em muốn, không thể đáp ứng được.”
Giản Hàng không đáp lời, cũng không bày tỏ thái độ ngay lập tức.
Đây cũng không phải là lần đầu ngồi trên bàn đàm phán, cô sẽ không bởi Tần Mặc Lĩnh từ chối điều kiện của mình mà cảm thấy buồn rầu tủi hổ.
Điều kiện, có thể thương lượng dần dần.
Tần Mặc Lĩnh cân nhắc hai điều kiện còn lại, về mặt quyền gọi vốn, trước giờ chưa từng uỷ nhiệm cho bất kỳ vị giám đốc nào. Nhưng cũng không phải là không thể cho cô, chuyên ngành chính trước đó của cô chính là huy động động vốn, tiền huy động được nên dùng vào đâu, cô rõ hơn ai hết.
“Quyền huy động vốn và nhân sự, có thể uỷ nhiệm cho em được.”
Giản Hàng muốn nhất chính là hai điều này: quyền miễn nhiệm tuyệt đối về mặt nhân sự cũng như huy động vốn trong phạm vi cho phép. Còn về quyền tiếng nói với bộ phận nghiên cứu phát triển, cũng không nhất định phải có.
Cô vô cùng thành thạo kỹ năng đàm phán, nếu muốn nhẹ nhàng đạt được điều kiện mà mình muốn thì hãy thêm một điều kiện đối phương không thể đáp ứng được. Tần Mặc Lĩnh sẽ không cho cô quyền tiếng nói với bộ phận nghiên cứu phát triển, vì vậy sẽ cố gắng thoả mãn hai điều kiện còn lại của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoi-truoc-yeu-sau-mong-tieu-nhi/1964751/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.