Người mình yêu …
Ngủ …
Tới giờ cơm chiều rồi, nó chẳng muốn dậy đi ăn chút nào hết. Thân thể lúc này rã rời, mệt mỏi quá, nó khóc như chưa từng được khóc rồi ngủ li bì cả buổi chiều. Cố lấy hết chút sức lực còn lại, nó ngồi dậy đi tắm.
Không giống như ban Chính trị và ban Tham mưu, ban Hậu cần và ban Kỹ thuật buổi chiều sĩ quan về hết, chỉ có một người ở lại trực đơn vị thôi, chút nữa nó xuống căntin kiếm gì ăn rồi ngồi đó coi tivi luôn, tại toàn Ban Hậu Cần có 1 cái tivi mà nó lại nằm trong phòng Chủ nhiệm Hậu Cần nữa, muốn coi cũng phải tùy bữa chứ đâu phải bữa nào cũng coi được đâu!
Thở dài chán chường, nó lê từng bước nặng nhọc đi ra.
“Mình bị sao quả tạ chiếu thiệt rồi. Tại sao? Tại sao lại như vậy chứ? Còn 11 tháng nữa mới xuất ngũ lận, không lẽ mình gặp anh tới lúc đó luôn sao?“.
Buồn quá! Đèn đường trong này được dựng y chang ở ngoài đường lộ, ánh đèn vàng hắt xuống nhìn sao mà chán chường ghê nơi … Bất giác nó đứng lại, trước mặt nó có ai đang chạy tới, tự nhiên nó có cảm giác không được bước đi tiếp, nó nheo mắt nhìn … càng lúc … càng gần hơn …
Là Giang!
Từ xa Giang đã thấy nó rồi, Giang sợ nó thấy Giang nó sẽ bỏ chạy giống hồi sáng, nên Giang định chạy tới khống chế nó trước rồi nói chuyện sau. Vất vả cho Giang, nó đã thấy Giang và đang chạy ngược lại Ban Hậu Cần.
“Không được, phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuon-nhat-ky-cua-anh-bo-doi/595632/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.