1 Tăng Tĩnh Ngữ mặc quân phục nên đặc biệt chói mắt, mới vừa xuống xe liền thu hút nhiều ánh nhìn trầm mặc.
Vóc người cô cao gầy, da trắng như sữa, không có điểm tỳ vết nào. Ngũ quan lớn lên rất đẹp, mắt to mày rậm, tựa như Lâm Thanh Hà trong phim 《 Đông Phương Bất Bại 》 giống như nhân vật trong phim, vừa nam lại vừa nữ, bên trong cô gái dịu dàng lại lộ ra một loại khí chất nam nhân anh khí.
Mượn lời Diệc Thư nói "Nữ tử này đẹp nhất, nhưng chính là đối với sắc đẹp của mình, một chút lòng tin cũng không có."
Cô cho là con gái đẹp thì phải đẹp như Trầm Ngôn, có ngũ quan xinh xắn, như cây mận mông lung ở Giang Nam, như mưa bụi trong mặt nước dịu dàng trong suốt . Mà cô không phải như vậy, là một phụ nữ, hành động động tác một chút cũng không giống nữ nhân, cũng không phải nam nhân , lại luôn đem mình làm đại lão gia, kiên trì cho mình là Hộ Hoa Sứ Giả trung thành của các mỹ nữ .
Chỉ là cô không biết, chính tính tình hào sảng này của cô, mới để cho Thiệu Tuấn thay đổi cách nhìn về cô, cuối cùng tiêu tan hiềm khích lúc trước, kết giao bạn bè với cô.
Thiệu Tuấn lẳng lặng đứng chờ tại chỗ, Tăng Tĩnh Ngữ dựa theo ánh sáng đi tới, trên mặt của cô mơ hồ nở nụ cười, ánh mặt trời vàng óng ánh chiếu vào người, có loại rực rỡ làm cho người ta không thể dời mắt được, giống như trong bóng tối âm u chợt thoáng hiện cường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuong-buc-linh-dac-biet/429316/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.