Hoàn cảnh sống và lớn lên của anh và Tăng Tĩnh Ngữ khác nhau một trời một vực, phương thức tư duy cũng khác một trời một vực, đạo lý của anh, điều anh thực sự muốn nói, Tăng Tĩnh Ngữ nghe tới đều cực đoan chính là nghĩ anh sẽ ủng hộ Trương Tuệ, cô vốn tưởng rằng ba không hiểu cô ấy là do ông bị tình yêu làm cho mù quáng, nhưng bây giờ, Thiệu Tuấn cũng không để ý đến suy nghĩ của cô, trong lòng cô bất chợt tựa như gai đâm, một hồi nhận một trận đau.
Chỉ thấy khóe môi đỏ tươi của cô mang theo ý cười cực kỳ châm chọc, con ngươi đen nhánh lưu chuyển, lại liều mạng ngăn nước mắt chảy xuống, tức giận nói: "Đúng vậy, tất cả mọi người không sai, đều là lỗi một mình em." Sau đó chợt xoay người đi ra cửa, Thiệu Tuấn thấy thế đuổi theo kéo cô lại, Tăng Tĩnh Ngữ trừng mắt căm tức nhìn anh, quát lớn: "Anh buông tay."
Thiệu Tuấn thấy vậy nên có chết cũng không thả, vẫn như cũ cố gắng cùng cô giảng đạo lý, anh nói: "Tĩnh Ngữ, mọi việc cũng phải giảng đạo lý, anh chỉ là luận sự, cũng không có ý trách cứ em."
Tăng Tĩnh Ngữ hừ nhẹ một tiếng, căn bản cô đang nổi nóng nghe lời khuyên giải của anh thì cũng như không thôi, cô vốn tưởng rằng Thiệu Tuấn là hậu thuẫn kiên cố cô có thể dựa vào, lòng tràn hi vọng cho là Thiệu Tuấn sẽ đứng ở phía bên cô , có ai nghĩ được, nhưng mà đó là do cô tự nghĩ như thế, có lẽ cô thật đánh giá cao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuong-buc-linh-dac-biet/429405/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.