Đầu tiên là ở xe lửa đứng hơn mười tiếng đồng hồ, bị chen lấn gần chết không nói, điện thoại di động cũng bị trộm, cuối cùng thê thảm xuống xe, may mắn là chai nước cùng mấy cái bánh bao vẫn còn, giống tên ăn xin đứng ở góc tường lạnh cóng đến thê thê thảm thảm, còn bị người ta được ghét bỏ.
Cô tức giận nghĩ gầm thét, muốn điên cuồng, cô nhớ ba, nhớ Thiệu Tuấn, muốn về nhà —— tuy nhiên đó là điều không thể, bởi vì cô còn chưa có tìm được mẹ cô.
Tăng Tĩnh Ngữ ở trong lòng âm thầm thề, sau khi trở về cô sẽ đem những chuyện này cặn kẽ nói cho Thiệu Tuấn nghe, để cho anh áy náy, cho anh biết anh đắc tội với cô nhiều bao nhiêu, để cho anh đau lòng đến tột đỉnh, hận không thể đem mình nâng niu trong lòng bàn tay cẩn thận che chở.
Ra khỏi nhà trọ, cô lại kéo bước chân trầm trọng đi tới đường lớn, không nhớ rõ đã nhảy mũi bao nhiêu lần, chỉ biết cô ngứa mũi, mắt ê ẩm, cũng không muốn khóc, nhưng mắt lại không ngừng chảy nước mắt. Làm một sinh viên lâm sàn trong đại học quân y, cô rất khẳng định, chính mình lại bị cảm.
Dọc theo đường lớn vẫn nửa giờ, cô mới nhìn thấy tiệm thuốc, mua một hộp Bạch Gia Hắc, rồi qua siêu thị mini bên cạnh mua một cuồn giấy, một chai nước suối liền uống thuốc, lại đem khăn giấy thấm ướt xoa xoa mặt, dùng ngón tay vuốt vuốt tóc, cho đến khi đem chính mình xử lý sạch sẽ, mới đi đón xe.
Cô tự nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuong-buc-linh-dac-biet/429414/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.