Dạ Mộc trầm mặc.
"Mỗi một lần nhìn đến bà ấy......!Ta đều sẽ nhớ tới lúc trước bà ấy chắn kiếm cho ta......"
Nghiêm Hứa chăm chú nhìn nữ tử trong quan tài, có chút tái nhợt cười.
"Bà ấy ôm ta, kiếm từ phía sau đâm vào, cuối cùng đâm vào trên người ta, thời điểm mũi kiếm xuyên qua còn mang theo độ ấm của bà ấy......!Ngươi biết không? Ta chưa từng có một khắc nào cảm nhận được máu mủ tình thâm."
Dạ Mộc chỉ nhớ tới cái cảnh tượng kia, đều cảm thấy có điểm trầm trọng, trước khi chết còn muốn ôm con của mình.
Cái loại tình thương của mẹ này thật đúng là vô pháp dùng ngôn ngữ miêu tả.
"Ta sau lại mỗi lần gặp ác mộng đều sẽ mơ thấy cái cảnh tượng kia.
Mơ thấy vết sẹo ở ngực bị hư thối, đau liên miên đến trái tim......"
Hắn nói xong nhìn về phía Dạ Mộc, bất quá kỳ quái chính là sau khi Dạ Mộc vẽ con rùa đen xấu xí kỳ quái kia, hắn đột nhiên không gặp ác mộng nữa nhưng hắn không nói.
Dạ Mộc đứng trước mặt quan tài, vẻ mặt ngưng trọng.
Nghiêm Hứa cho rằng Dạ Mộc sẽ an ủi hắn thì Dạ Mộc ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói.
"Nếu, ta là nói nếu."
"Ừ."
Dạ Mộc nghiêm trang nói,
"Nếu có một ngày, có người muốn giết ngươi, ngươi liền đem quần áo kéo ra để đối phương nhìn rùa đen trên ngực của ngươi, nói không chừng có thể giữ mạng!"
"Răng rắc!"
Tựa hồ thanh âm cái gì đó bị bóp nát.
Thời khắc cảm động như vậy, nói thật, nàng nói như vậy thật muốn ăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuong-che-hoan-sung-bao-quan-on-nhu-cua-ta/1609351/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.