Edit: Quân Ly"Vậy ngươi cẩn thận một chút."Dạ Mộc nói."Ừ."Mặc Lâm Uyên đứng dậy lại nghĩ đến cái gì, quay lại nói với nàng,"Lúc nãy ngươi muốn nói cái gì, chờ ta trở lại tiếp tục nói cho ta nghe."Dạ Mộc gật gật đầu, tâm tình có chút trầm trọng.Tiễn Mặc Lâm Uyên đi rồi Dạ Mộc gãi gãi đầu có chút ảo não ngồi trên ghế, ghế hoàng đế ngồi đều là long ỷ, Dạ Mộc cố tình ngồi lên trên, cung nhân đứng một bên đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, thật giống như không nhìn thấy.Cái này làm cho lòng Dạ Mộc càng không dễ chịu.Mặc Lâm Uyên coi trọng nàng như vậy, nếu hắn biết nàng phải đi, có thể sẽ rất thống khổ hay không?Nghĩ đến cái gì, Dạ Mộc lại lắc lắc đầu.
Sẽ không, Mặc Lâm Uyên tuy rằng mới mười sáu tuổi, nhưng biểu hiện rất cơ trí và cứng cỏi vượt xa những người trưởng thành.Một người trời sinh đã phải cân nhắc lợi ích được mất, một người phải lý trí bất kể mọi hoàn cảnh sao có thể vì một đoạn cảm tình mà làm ra việc không lý trí?Sau khi nàng đi, Mặc Lâm Uyên có lẽ sẽ hận nàng, có lẽ sẽ nhớ nàng cả đời, nhưng vẫn sẽ tiếp tục sống, hắn có con đường nhất thống thiên hạ, nàng cũng có sứ mệnh của nàng......Nghĩ vậy Dạ Mộc cúi đầu che ngực mình, chỉ cảm thấy lệ khí đột nhiên có chút xao động.Nàng không nghĩ tới thật ra nàng cũng sẽ khó chịu, nàng còn tưởng rằng......!nàng có thể thực kiên định lấy được Ấp Giới Đồ liền trở về......!Quả nhiên, là nàng quá ngây thơ rồi.Dạ Mộc cười khổ, chỉ cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuong-che-hoan-sung-bao-quan-on-nhu-cua-ta/424065/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.