“Hoàng tử [Yến hoàng tử]…” Bên kia, thị vệ của hai nước Yến Vũ, Hàn Sương sốt ruột lật bỏ những đã vụn đang rơi trên người Yến Đạt Lãng xuống, nâng hắn từ trong đám đá gạch vụn nát đi ra ngoài .
“Lạc thống lĩnh, Nhị hoàng tử sao rồi?” Đồng Dương xoay người xuống ngựa, đi đến nơi đang bị thị vệ vây quanh bên người Yến Đạt Lãng đang nằm trên mặt đất, hỏi .
Trong đó còn có một thị vệ đem một chưởng đang để trên lồng ngực của Yến Đạt Lãng, thấy Đồng Dương đưa ra câu hỏi lập tức thu chưởng lại đứng lên nói : Bẩm Đồng đại nhân, là nội thương, ty chức vừa mới giúp Nhị hoàng tử đả thông chân khí, chờ một chút sẽ tỉnh lại”. Lại lườm ba người Khuynh Cuồng một cái lại tiếp tục nói “ bọn hắn ra tay cũng không nặng”
“Ừ, vậy là tốt rồi.” Đồng Dương gật gật đầu, liền phân phó thị vệ đem Yến Đạt Lãng nâng vào dịch quán, sau lại mang theo khuôn mặt trẻ con tươi cười đi đến chỗ mọi người.
“Đồng đại nhân, Yến hoàng tử không có việc gì đi?” Sương Ngạn lúc này cũng xoay người xuống ngựa, đón hỏi Đồng Dương, nay hai nước Yến Vũ, Hàn Sương xem như đồng khí liên chi ( cùng chung một chí hướng, ngồi chung con thuyền ) , hắn tất nhiên là phải lo lắng.
“Sương Vương gia yên tâm, hoàng tử nhà ta cũng chỉ là bị thương nhỏ, cũng không có gì đáng ngại.” Đồng Dương khẽ cười nói, quay đầu, nhìn về phía phương hướng của Khuynh Cuồng tươi cười càng thêm sáng lạn: Ha ha, mị lực của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuong-de/291277/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.