Lăng Tập Trạo rất buồn bực, rõ ràng là cháu của mình, muốn gặp mặt thôi mà cũng khó khăn quá vậy; ông còn chưa tìm đến cháu chuyện cháu tự động thay đổi cháu dâu, đứa cháu lại còn “cảnh cáo” cả nhà, nói cái gì mà trước tết sẽ đưa Cốc Vũ về nhà chính, cho nên ở nhà chính năm nay đừng có mà mời bên ngoài tới tổ chức mấy cái tiệc tất niên này nọ, chỉ cần cả gia đình ăn một bữa cơm cuối năm với nhau, lí do là nhiều người quá thì sẽ khiến Cốc Vũ vốn nhát gan bị dọa.
Mọi người coi chút đi, có đứa cháu nào đi nói chuyện với ông nội như vậy sao?
Lăng Tập Trạo nghĩ tới đây, giận dỗi đem cốc hồng trà bác Lâu bưng tới uống một ngụm, mắt thấy còn có một tuần nữa là tới ba mươi tết rồi, Lăng Sóc còn chưa đưa bé con mà nó bắt cóc về nhà nữa, chẳng lẽ thật sự còn đợi ông ba mời bốn thúc mới chịu về sao?
Lăng Tập Trao len lén “ghi hận” lên Cốc Vũ, thả cái cốc ra, lại cầm lấy cái kéo, thành thạo dứt khoát cắt bớt mấy cái cành nhìn không vừa mắt trong chậu hoa, một bên hỏi bác Lâu đang đứng ở sau: “Hai đứa Tiểu Sóc chưa về sao?”
Bác Lâu móc cái đồng hồ trái quít trong túi ra nhìn thoáng qua, nói: “Lão gia, bây giờ mới chín giờ ba mươi, cậu chủ nói định đưa cậu Cốc về nhà cậu Cốc một chuyến trước đã, giữa trưa sẽ về trước giờ cơm.
Bác Lâu nhất thời không biết phải dùng danh xưng nào với Cốc Vũ cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuong-doat/1912341/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.