Từ sau ngày Thi Lệ dốc hết ruột gan nói với Cốc Vũ, tinh thần càng lúc càng không tốt, thời gian tỉnh táo trong ngày cũng càng lúc càng ít, TV cả ngày lẫn đêm đều không được bật lên, trong phòng thỉnh thoảng vọng lên tiếng ho khan đã cố kềm chế, trong mùi thuốc đông y nồng đậm lại mang theo mùi máu nhàn nhạt thoát ra khỏi khe cửa sổ, tan vào trong gió lạnh.
Cốc Vũ tìm mọi cách khuyên mẹ đi bệnh viện, nhưng mẹ có chết cũng không chịu đồng ý, Cốc Vũ chỉ có thể cố nén tâm trạng nặng nề, cố gắng bình thản, ở bên cạnh mẹ, trò chuyện, còn phần lớn là lặng lẽ ngẩn người nhìn mẹ dần mê man.
Có đôi khi Cốc Vũ nhìn khuôn mặt tái nhợt già nua của mẹ, lại nghĩ đến một người thân khác – cha, từ trong miệng mẹ mới biết được cha vẫn còn sống trên thế gian này.
Cậu nghĩ nghĩ, không biết cha là người như thế nào? Cha và mẹ là anh em họ, có thể sẽ hơi giống mẹ không? Mẹ thật ra rất đẹp, chỉ là bởi vì bệnh nhiều năm nên mới xuống sắc, khiến cho chưa đến bốn mươi tuổi mà nhìn rất tang thương tiều tụy.
Cha, có lẽ là rất cao lớn,nếu không làm sao có thể thoải mái tung cậu lên cao, mặc dù lúc đó, cậu chỉ mới hơn một tuổi thôi.
Cha, có lẽ là rất thương cậu, yêu mẹ, yêu mái ấm này.
Cha, có lẽ là vô cùng áy náy cùng hối hận.
Cốc Vũ vuốt chân trái của mình, thì ra, chân trái này là trong một lần cha tung cậu lên cao không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuong-doat/1912346/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.