Tiếng tim đập của Lý Ngang rất nhanh, biểu tình ngưng kết, trêи trán thấm ướt mồ hôi lạnh. Y từ từ chuyển dịch đèn pin, ánh đèn lại chiếu sượt qua mặt của Lâm Phàm.
Lâm Phàm bưng đầu chó nhếch miệng khẽ cười, sau đó cúi đầu cắn xé cái roẹt.
Ảo giác, chắc chắn là ảo giác mà!
Ánh đèn lần nữa chuyển dời đến trêи mặt Trương lão đầu.
Trương lão đầu lộ ra dáng vẻ tươi cười, thản nhiên cúi xuống cắn chân chó.
Tí tách!
Tí tách!
Lý Ngang cầm đèn pin chiếu vào cằm của mình, ánh mắt sợ hãi, hai chân run rẩy, có chất lỏng không tiện gọi tên đang thuận theo đùi chảy thẳng xuống đất.
Thì ra y đã sợ đến nỗi tè ra quần mà không thể kiềm chế được.
"Ngươi muốn ăn không?" Lâm Phàm dò hỏi.
“Aaaaaa!”
Lý Ngang sợ hãi hét toáng lên, hai tay vung loạn, trực tiếp ném đèn pin trong tay đi, sau đó vừa bò vừa lăn tháo chạy ra ngoài.
"Cứu mạng."
"Cứu mạng. . ."
Lý Ngang vắt chân lên cổ mà chạy, đụng phải tường trong hành lang thì té ngã sau đó liền vội vã đứng lên, y hoảng hốt quay đầu lại nhìn thì thấy Lâm Phàm đang đứng ở cửa ra vào, nhẹ nhàng ngoắc tay.
Chẳng biết tại sao, bên tai y dường như vang lên âm thanh âm trầm khủng bố.
"Lại đây . . Mau lại đây . ."
Lâm Phàm nhặt đèn pin lên, lạnh nhạt nhìn thân ảnh hốt hoảng nơi xa, hắn mê mang lắc đầu, đưa tay giấu đèn pin vào trong đũng quần, sau đó trở lại trong phòng bệnh tiếp tục ăn thịt cún con đáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuong-gia-xuat-than-tu-benh-vien-tam-than/2159379/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.