Lúc này khung cảnh tiệc mừng thọ đã hỗn loạn.
"Vừa rồi ông cụ còn không có việc gì, sao đột nhiên lại hôn mê?"
"Ừ! Chẳng có dấu hiệu nào cả. Cũng không uống nhiều rượu lắm, sao có thể nói không ổn là không ổn được chứ?"
"Chắc chắn là bị thằng nhãi họ Diệp kia ăn nói bậy bạ làm cho tức giận! Thật là xui xẻo!"
Nhìn ông nội bất tỉnh, Triệu Uyển Đình lo lắng đến mức không biết phải làm sao.
Cho đến khi có người nhắc tới Diệp Lâm, sau đó càng ngày càng có nhiều người tham gia lên án Diệp Lâm, bọn họ nhất trí kết luận chính là lời nói của Diệp Lâm đã khiến ông cụ tức giận đến mức đột quỵ.
"Hôm nay là một ngày vui vẻ, tên khốn đó nói những lời kỳ quặc như vậy để nguyền rủa ông cụ, ý đồ đáng chết!"
"Nếu ông cụ có mệnh hệ gì thì nhà họ Triệu nhất định sẽ không buông tha cho hắn ta!"
"Ôi trời, được rồi, đừng phàn nàn nữa! Mau gọi xe cấp cứu đi!"
Ngay sau đó, nhân viên y tế đã nhanh chóng đến hiện trường và đưa ông cụ Triệu vào bệnh viện.
"Diệp Lâm..."
Triệu Uyển không khỏi nhớ tới lời vừa rồi của Diệp Lâm nói… Tôi không bao giờ ăn chung với người sắp chết.
"Người sắp chết..."
"Điều đó có nghĩa là gì?"
"Chẳng lẽ anh ấy đã nhìn ra chuyện gì sao?"
"Hay là... anh ấy có cách nào để cứu ông nội?"
Triệu Uyển Đình rất hối hận vì lúc đó không hỏi rõ ràng nhưng khi cô ấy đi xuống tầng dưới tìm người thì không thấy Diệp Lâm đâu cả.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuong-long-vuot-nguc/1539655/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.