Nhìn thanh thế lớn như thế ngay cả Hắc Long cũng không khỏi hoảng sợ.
“Mẹ nó cái đám này là người của ai?” Hắc Long kinh ngạc hỏi.
Mà đám thủ lĩnh ở một bên cứ mỗi khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc trong đám đông kia thì đều sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, không dám lên tiếng.
“Người đâu? Chạy rồi à?”
Anh Cường kiêu ngạo quay lại đại sạch lập tức đụng phải đám thủ lĩnh dưới trướng Hắc Long.
“Hắc... Hắc Long Vương!”
Anh Cường sợ tới mức co rúm lại, sự kiêu ngạo ban nãy cúng bị ép xuống.
“Thằng nhãi Cường kia, mẹ mày đem nhiều người tới đây thế làm gì? Muốn tạo phản à?”
Hắc Long tức giận mắng một câu khiến anh Cường sợ đến nỗi toàn thân run rẩy.
Hắn ta không nghĩ ra Hắc Long Vương không ngồi chờ trên tầng cao của cao ốc đi tự nhiên chạy xuống đây làm gì?
“Không phải mày tìm tao sao?”
Diệp Lâm cười nhạt một tiếng, trở lại đại sảnh.
Bãn nãy ở bệnh viện anh Cường được bệnh viện thông báo là không thể nối lại bàn tay được nữa cho nên bây giờ nhìn thấy Diệp Lâm cũng giống như gặp mặt kẻ thù thì đỏ mắt vậy.
Anh Cường tức điên lên, cũng không quan tâm Hắc Long Vương đang ở nơi này, hắn ta chỉ vào Diệp Lâm tức. giận nói: “Kẻ họ Diệp kia, mày còn dám ở đây sao!”
“Mày chặt một tay của tao, tao muốn mày nợ máu phải trả bằng máu!”
“Hắc Long Vương đại nhân, thằng nhãi họ Diệp này...” Vừa nói anh Cường còn muốn giải thích vài câu với Hắc Long Vương. Thế nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuong-long-vuot-nguc/1539760/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.