“Phó cục Tống, Tống lão gia, thực sự xin lỗi
Lâm Vân Bạch suýt nữa muốn khóc, nói một cách đáng thương: “Là Diệp Huyền không biết điều, lỗ mãng, bốc đồng, việc này không thể trách nhà họ Lâm chúng tôi được! Ai làm nấy chịu, mọi người đối phó Diệp Huyền là được rồi!”
“Tránh ra!”
'Tống Lâm Thịnh và Tống lão gia không chút lưu tình đẩy Lâm Vân Bạch ra rồi nói: “Đêm nay bất kể ai tới đây cũng không thể cứu Diệp Huyền được, nhà họ Lâm mấy người cũng chờ chịu chết đi!”
Nói xong, Tống Lâm Thịnh bấm điện thoại: “Tôi bị một thằng nhóc đánh ở sơn trang ven hồ! Nhanh dẫn người tới!”
Thấy nhà họ Tống vô cùng tức giận, trong lòng Lâm Vân Bạch âm thầm kêu khổi
Ông dữ dăn trừng mắt nhìn Diệp Huyền: “Đều là hoạ do cậu gây ra! Nhà họ Lâm lần này bị cậu hại thảm rồi!”
Bốp!
Lâm Vân Bạch vừa dứt lời, một cái cái tát vang dội dán lên mặt ông, đánh ông đến nổi đầu óc quay cuồng!
Tuy nhiên người ra tay không phải là Diệp Huyền, mà là Lâm lão gia đang đứng bên cạnh!
Lần này Lâm Vân Bạch càng bối rối hơn: “Cha, sao cha lại đánh con?”
Bốp!
Không ngờ Lâm lão gia tiếp tục đánh thêm một cái nữa vào mặt Lâm Vân Bạch: “Hôm nay tôi phải đánh anh! Bởi vì anh không có cốt khí, không có tính người, mặt mũi nhà họ Lâm đều bị anh vứt sạch!”
Khuôn mặt Lâm Vân Bạch đỏ lên, tuy nhiên vẫn dùng lý lẽ biện luận: “Cha, con nịnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuong-long-xuat-the/1110515/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.