Động tác sờ loạn của tôi dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh. Qua một lát tôi mới mở miệng.
Tôi: “Hôn sa ở…”
Tôi còn chưa nói xong liền bị anh cắt ngang. Thanh âm của anh đột nhiên biến lạnh.
Dị Tư Ẩn: “Ở trong nhà trọ của người mà em theo đuổi.”
Tôi: “Em và học trưởng không có quan hệ gì.”
Dị Tư Ẩn: “Lúc trước không biết là ai bởi vì tránh né anh mà muốn kết hôn với Hướng Lăng Khiêm.”
Anh ấy nói không sai, lúc đó tôi vì muốn thoát khỏi lốc xoáy mà cùng với người dương khí nặng là Hướng Lăng Khiêm kết hôn. Vốn dĩ muốn phu thê giao bái, nhưng lại bị anh làm cho lộn xộn.
Tôi: “Trước đây, em không tin trên thế giới này có quỷ, cho dù có thì cũng là hại người.”
Tôi bị quỷ quấn lên đương nhiên là thấy sợ rồi.
Dị Tư Ẩn: “Bây giờ còn sợ nữa không?”
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, tôi vừa cười vừa nâng tay lên sờ đôi mày rậm của anh.
Tôi: “Anh là cha của con em, anh nói xem em sẽ sợ sao?”
Nhắc tới đứa nhỏ, anh ấy buông tôi ra, cúi đầu nhìn bụng của tôi. Nâng ta sờ lên, bảo bảo cảm ứng được, lập tức vươn nắm đấm nhỏ lên chào hỏi với anh.
Dị Tư Ẩn: “Đứa nhỏ thuận theo anh, thông minh.”
Câu này tại sao tôi nghe lại cảm thấy có chút không đúng nha, chẳng lẽ thuận theo tôi thì sẽ không thông minh?
Dị Tư Ẩn: “Giống em liền không được, đần . Bị người lừa gạt còn cho người ta tiền.”
Anh ấy nói như vậy, tôi không phục. Tôi sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuong-manh-minh-phu-dung-lam-bay/2076286/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.