Huân Nhi tiến lên một bước ôm lấy Tiêu Đình, cọ mặt vào vai cô, đến phiên Tiêu Đình bị dọa cho hoảng sợ, từ trước đến này đây là lần đầu nàng chủ động ôm cô nha.
Tiêu Đình vội ôm lấy nàng, nhẹ vuốt ve tấm lưng nàng.
"Có phải Bàn Môn xảy ra chuyện gì, hay là có kẻ nào khi dễ muội?!"
Huân Nhi vùi mặt vào hõm cổ Tiêu Đình, yên lặng lắc đầu, lát sau nàng mới ngẩng đầu, ngọc thủ nhẹ vuốt ve sườn mặt Tiêu Đình.
"Muội biết luyện dược không đơn giản, nhưng không ngờ lại vất vả như vậy. Mấy hôm trước tỷ còn ngày lên núi hái thuốc, tối lại luyện dược đến sáng..."
Tiêu Đình bắt lấy tay nàng hôn một ngụm, ôn tồn cười nói.
"Ngũ phẩm đan dược nên chật vật một chút, những cái dược kia tỷ có thể. Bất quá... nếu muội thấy tỷ vất vả, có phải nên có một chút phần thưởng nào đó để khích lệ không?"
Nói tới đây Tiêu Đình cười tà nhìn Huân Nhi, làm cho giai nhân thẹn thùng xoắn quýt.
"Tỷ muốn khích lệ thế nào?"
Giọng nói thiếu nữ tuy như đang tức giận, nhưng thanh âm mềm mại lại ngọt ngào, cả người lẫn hơi thở đều phát ra u hương mê người, như lông vũ phất qua đầu tim khởi lên một trận ngứa ngáy tận trong xương tủy.
"Hôn tỷ."
Tiêu Đình nhìn nàng, nghiêm túc nói. Khoảng cách của hai người gần đến mức mũi sắp chạm vào nhau, Tiêu Đình vẫn nhìn nàng, trong con ngươi chỉ ánh lên thân ảnh nàng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuong-ngao-thuong-khung-dong-nhan-dau-pha/1989119/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.