Edit: Kiri
Hành động nhặt kiếm này lập tức khiến mọi người căng thẳng.
Chiến Bắc Việt lắp bắp: “Nhị nhị nhị…. Nhị tẩu….”
Lãnh Hạ coi như không nghe thấy, nắm chặt kiếm, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Chiến Bắc Liệt, trong mắt trĩu nặng sự u ám không rõ ràng.
Trong mắt Phương Nghĩa lộ vẻ hưng phấn đã báo được thù, khuôn mặt vốn tái nhợt do mất máu nhưng giờ lại như được chiếu sáng, phấn khởi nói: “Giết hắn! Giết hắn ta sẽ thả con trai ngươi!”
Một lát sau, Chiến Bắc Liệt cũng ngồi xổm xuống nhặt trọng kiếm của mình lên.
Tiêu Phượng trừng mắt không thể tin, đang định nói thì bị Chiến Bắc Diễn kéo sang một bên, mày chau lại, híp đôi mắt hồ ly nhìn về phía hai người rất trầm tĩnh, giống như hiểu ra điều gì.
Phương Nghĩa vội vàng bước lên hai bước, hai mắt đảo qua hai người, bỗng nhiên giơ tiểu bất điểm lên cao quá đầu rồi kích động nói: “Nữ nhân này muốn giết ngươi, ngươi cũng phải giết nàng! Mau ra tay, không thì ta giết con trai của các ngươi!”
Hai người mỗi người nắm chặt một thanh kiếm, dần dần khí tức tăng vọt, sát khí nồng đậm.
Những người xung quanh đều căng thẳng nhìn, không dám thở mạnh dù chỉ một chút, trong rừng rậm yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng Phương Nghĩa ồm ồm và tiếng gió rít qua những kẽ lá, tim mọi người như bị treo lên.
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đồng thời giơ kiếm lên, mũi kiếm chỉ hướng ngực đối phương…..
Chỉ trong phút chốc, hai người cùng xuất kiếm!
Hai thanh kiếm xé gió lao đi trong không khí,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuong-phi-tan-nhan-buu-han/2494868/quyen-2-chuong-73-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.