Edit: Kiri
Tây Vệ.
Sáng sớm.
Trong tiếng gà gáy sớm, Lý Tam phấn chấn thức dậy.
Hắn ở Bạch Vân thôn xa xôi, đời đời sống bằng nghề nông, lúa mạch nhà hắn cao nhất, bò cũng khỏe mạnh nhất, trong thôn xóm nghèo này có ruộng có bò thì cũng coi như phú hộ một phương. Ngày ngày thức dậy tưới nước bón phân cho bò ăn, tưởng tượng ruộng lúa mạch cao lớn lên, bò càng ngày càng khoẻ mạnh, vui vẻ ngâm nga vài điệu dân ca rời khỏi nhà.
Bên ngoài hàng rào, con chó vàng vẫn thường lười biếng nằm im nay lại sủa luôn miệng, đuôi vẫy vẫy.
Không đợi Lý Tam đi tới đã sáp lại gần, cắn vào ống quần hắn, kéo hắn về phía hậu viện.
Vừa nhìn đã hoảng sợ!
“Bò của ta a!”
“Bò của ta!”
Vẻ mặt hắn như bị sét đánh, hắn không dám tin nhìn con bò của mình nằm vật dưới đất, ngơ ngác hồi lâu rồi òa khóc lao về phía thi thể của con bò kia, hét lớn: “Trời phạt a!”
Dân làng nghe tiếng liền vội vã chạy tới.
“Có chuyện gì thế?”
“Chết…. chết rồi?”
Mọi người thấy rõ tình hình liền khó tin đứng bất động, đột nhiên có người kinh hoàng kêu to: “Đều là do là yêu nghiệt làm hại!”
“Gần đây…. không phải đã hết rồi sao?”
“Nghiệp chướng a…. sao làng ta cũng bị liên lụy rồi?”
“Là do yêu nghiệt không chết nên trời lại tức giận rồi!”
Trong những tiếng khóc tiếng oán thán, có người nói: “Hừ! Nếu mấy lời này bị người ngoài nghe được, các ngươi còn muốn sống không?”
Lý Tam ôm cổ con bò, khóc ròng: “Ta phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuong-phi-tan-nhan-buu-han/2494992/quyen-3-chuong-35-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.