Ngôn Gia Hứa mang Thẩm Tinh Lê đến bệnh viện, trong lòng sốt ruột, lại bị tiếng khóc uất ức của cô ảnh hưởng, xe chạy ra ngoài hơi sượt qua lan can.
Nói cho cùng, anh vẫn không biết dỗ trẻ con, cũng không biết chơi đùa với trẻ con.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc Tinh Tinh còn nhỏ, anh có thể dùng đồ ăn để dỗ, ôm một cái, lừa một chút là được rồi.
Nhưng bây giờ không được nữa sự việc dường như trở nên rất phức tạp.
Thật ra tình cảm của thiếu niên đối với cô gái nhỏ không nói rõ được, không phải người thân, không có quan hệ máu mủ, chênh lệch tuổi tác cũng lớn, thậm chí tính cách khác biệt.
Nhưng chính là bởi vì cô bé này đi theo sau lưng mình mà lớn lên, anh có một trách nhiệm không thể trốn tránh với cô.
Trái tim chạm vào cô một cái liền mềm rối tinh rối mù.
Một tay anh đặt trên vô lăng, một tay giơ lên lau nước mắt cho cô: "Được rồi, không sao đâu."
Thẩm Tinh Lê giương hai mắt đẫm lệ, vẫn sợ hãi, mắt sưng cả lên.
Ngôn Gia Hứa không tự chủ được mà tăng nhanh tốc độ, cũng chỉ có thể đè sự bức bối trong lòng xuống để không dọa cô sợ, giọng nói trầm thấp: "Anh bảo đảm."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuong-sung/2263184/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.