Vậy là đã gần ba tháng kể từ lúc đưa Lạc Nhất Trung về ở cùng và dạy hắn cách để hòa nhập với con người, quả thật thì bản thân Tuệ Như cũng như Thiên Nghĩa cũng rất bất ngờ với ý chí của Nhất Trung. Khoảng thời gian qua hắn đã không giết hại hay phá phách ai, hắn luôn đi theo Tuệ Như để học hỏi những thứ mà trước giờ hắn chưa hề nghĩ đến đằng sau những nạn nhân mà hắn giết, Nhất Trung giờ đây dần cởi mở hơn với mọi người, hắn đã bắt đầu nói chuyện với Thiên Nghĩa, lão Thiên và những người xung quanh nhưng có những thứ mà hắn không thể vượt qua giới hạn đó là Nhất Trung không ăn được đồ ăn của con người, mà chỉ có thể uống được cà phê hay các loại nước thôi, nhưng cũng có mức độ nếu uống nhiều sẽ bị sình mà chết. Ngồi giữa phòng khách, hai người nói chuyện rất thoải mái với nhau trong khi Thiên Nghĩa phải vào công ty làm một số giấy tờ.
Tuệ Như ngỏ lời:
- Nhất Trung này! Thật ra thì anh đã bao nhiêu tuổi rồi?
- Đã hơn 300 tuổi rồi, Như là kiếp sau của Lục Nhi, ta biết điều đó khi ở đây vì mọi cử chỉ của Như không hoàn toàn giống Lục Nhi của ta cho lắm, nhưng có lẽ điều đó không còn quan trọng với ta nữa.
- Anh thật sự nghĩ vậy thì tốt, thôi để tôi vào bệnh viện lấy thêm thức ăn cho anh.
Ngay khi Tuệ Như quay mặt bước đi, Nhất Trung liền đưa tay nắm lấy tay Tuệ Như lại:
- Cảm ơn! Tôi rất biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuong-thi-di-truyen/1461816/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.