Chuyển ngữ: Mic
Mặt trời ban trưa nóng hầm hập, phòng tự học trong thư viện rất ít người, chỉ có vài học sinh lớp mười hai đang nằm bò ra bàn nghỉ ngơi.
Dưới sự giám sát của Trình Vọng, Ân Chi Dao cuối cùng làm xong bài tập tiếng Anh.
Trình Vọng xòe tay, cô nhóc lề mà lề mề đẩy quyển vở vào tay anh, để anh kiểm tra.
Trình Vọng cầm bút lên, gạch gạch xoành xoạch trên vở.
Ân Chi Dao thấp thỏm nhìn anh.
So với đối mặt với giáo viên còn thót tim hơn, nghe tiếng bút mà lòng căng thẳng.
Anh thu lại ánh mắt nhu hòa bình thản, không nhìn ra được là cảm xúc gì, thật sự giống một giáo viên vừa nghiêm nghị lại lạnh lùng.
Sau khi kiểm xong bài tập, Trình Vọng đặt bút xuống, không biết làm sao: “Bạn nhỏ, cấp hai em không học tiếng Anh à?”
Ân Chi Dao lí nhí do dự hỏi: “Em sai mấy câu à?”
“Em nên hỏi là làm đúng mấy câu.”
“Hic….”
Ân Chi Dao đỏ mặt.
Lúc trước cũng không thấy làm sai là chuyện gì xấu hổ dữ dội, nhưng trước mặt anh…lại cảm thấy không còn mặt mũi.
Trình Vọng cũng không châm chọc cô, dùng bút gõ đầu cô: “Thực không hổ cho vị trí hạng nhất đếm ngược từ dưới lên trong khối của em.”
“Em xin lỗi.”
Trình Vọng vốn cũng không mắng cô, nhưng thấy bộ dạng như suýt khóc của cô thì cảm thấy mình như một giáo viên nghiêm khắc.
Thấy nhóc con bị dọa sợ….
Anh đẩy vở bài tập đến trước mặt cô, kiên nhẫn chỉ dạy: “Vậy chúng ta bắt đầu giảng từ mẫu ngữ pháp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuong-vong/252385/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.