Thụy Dương vẫn ngồi im lìm trên ghế, bản nhạc “River flows in you” buồn tênh vẫn chầm chậm, từng nốt nhạc như chạm khẽ vào tim Dương. Mấy hôm rồi, Dương cứ lởn vởn trong phòng không muốn đi đâu. Trường Dương học là trường quốc tế, lớp 12 lại hầu như được miễn rất nhiều môn, thời gian sắp nghỉ tết này chẳng ai muốn tới lớp cả. Thụy Dương cũng không hào hứng nhiều. Thụy Dương không biết mình đang nghĩ gì nữa. Chỉ có cảm giác rằng nội buồn trong mình lúc này hình như không quặn thắt nữa. Nỗi đau ấy chậm lại, nhẹ tênh mà ám ảnh đến vô cùng. Tất cả như một dải lụa mềm cứ xoắn lấy tim, xơ vải xát vào trái tim mỏng, muốn nứt máu. Những kỉ niệm cứ vụt qua không rõ ràng nhưng mơ màng cảm nhận được. Nỗi đau không thể hét lên nhưng thấm buốt vào tim, hiểu hơn bất kì điều gì trên đời.
Có tiếng chuông điện thoại reo, là Hoàng Quân.
- Alo, cô ở đâu đấy?
- Ở nhà.
- Đi ăn không?
- Ăn gì?
- Đi rồi biết!
- Lý do?
- Không cần lý do! Có đi không?
- Có. Đợi tôi ở đầu ngõ hôm trước nhé!
- Để tôi đón.
- Không cần!
Xe của Hoàng Quân đỗ phịch trước nhà hàng cao cấp Thiên Ân. Thụy Dương đưa mắt nhìn khó hiểu: “Nâng cấp từ vỉa hè lên nhà hàng xịn thế này sao?”. Hoàng Quân như đọc được suy nghĩ của cô, anh vừa mở cửa xe cho cô vừa lên tiếng trước:
- Hôm trước bắt cô ăn vỉa hè hôm nay vào đây cho huề. Không cô lại bảo tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuop-anh-tu-tay-dinh-menh/14404/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.