Nhập bất ngôn hề xuất bất từ,
Thừa hồi phong hề giá vân kì
Bi mạc bi hề sinh biệt ly,
Lạc mạc lạc hề tân tương tri.
Khổng cái hề thúy tinh,
Đăng cửu thiên hề phủ tuệ tinh.
Tủng trường kiếm hề ủng ấu ngải
Tôn độc nghi hề vi dân chính.
(Cửu ca – Thiếu Tư Mệnh) [1]
Nếu muốn báo thù ai đó một cách hoàn hảo, ban đầu không thể để người đó phát hiện ra mình có lòng muốn báo thù. Với Huyền Luyện như thế, với Huyên Tử cũng vậy.
Huyên Tử là đối thủ duy nhất đáng nhắc tới ở Xư cung của Phục Ba. Năm đó, nàng ta dùng thân phận mỹ nữ tiến cống từ Phu quốc ở phía tây vào cung, váy tím áo xanh, tóc dài thướt tha, vô cùng diễm lệ. Nàng ta uyển chuyển múa một điệu trước mặt Huyền Luyện, ngọc bội đung đưa, y vũ tung bay, nhẹ nhàng thanh nhã như gió xuân, ánh mắt của Huyền Luyện cũng di chuyển theo bước chân nàng ta.
So với Phục Ba, nàng ta là một đóa hoa diễm sắc, hay giận hay cười. Nhất thời khiến Huyền Luyện lạnh nhạt với cả Phục Ba, độc sủng một mình nàng ta.
Cũng là một nữ nhân có tâm tư, nàng ta vừa vào cung không bao lâu liền nhận ra người được Đại vương coi trọng nhất là Phục Ba. Nàng ta biết không thể khinh thường kình địch được nên đã đi thăm dò, khiêu khích, muốn biết lai lịch của Phục Ba.
Nàng ta không có một dáng vẻ nhất định. Nàng ta thích dùng đôi mắt to xinh đẹp cùng ánh mắt trong veo, thành khẩn nhìn người trước mặt, khiến nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-ca/2316337/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.