Một bàn tay nắm chặt lấy vạt áo ta, A Cửu nằm sấp bên miệng giếng, mím chặt môi, cố sức giữ ta. Ta ngơ ngác ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen láy lạnh lẽo của hắn.
Đôi mắt ấy quá lạnh, quá trống rỗng, khiến ta nhớ mãi đến tận bây giờ, đến tận bây giờ đôi mắt ấy vẫn chưa hề phai nhạt trong ký ức ta.
Đương nhiên, ngày đó không phải là cảnh anh hùng cứu mỹ nhân trong truyện. A Cửu lúc đó mới chín tuổi, thanh kiếm hắn cầm còn cao hơn cả người hắn, một mình đối phó với nhiều cung nhân như vậy đã là giới hạn.
Đặc biệt là y phục cung đình mùa hè đều làm bằng lụa mỏng. Tà áo ta thêu đôi loan phượng sống động như thật bằng kỹ thuật thêu hai mặt tinh xảo, con chim ấy trong tay A Cửu từng chút một mà rách toạc.
Nhìn vải vóc vụn nát trong tay A Cửu, ta kinh ngạc mở to mắt, thấy hắn vứt kiếm rồi nhảy xuống phía ta.
Giếng khô sâu hoắm, may mắn thay là mùa hè, lớp bùn lầy dưới đáy giếng đã cứu mạng chúng ta.
Khi rơi xuống, A Cửu đã che chở ta, làm tấm đệm thịt cho ta. Trên người ta chỉ có vài vết thương ngoài da. Dưới đáy giếng đen ngòm bốc lên mùi hôi thối, ngón tay ta lún sâu vào lớp bùn trơn nhầy, chạm phải những mảnh xương vụn, ta không khỏi nghĩ liệu đó có phải là xương của người xấu số nào đó đã từng rơi xuống đây mà chết không.
Dù ta từ nhỏ đã sớm hiểu chuyện, nhưng bị nhốt dưới đáy giếng tối đen như mực, thêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-cung-xuan/2746841/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.