Editor: Gió
Lúc Mẫn Thiều Kỳ đi lên, Cố Hàm đang chăm chú viết bệnh án. Nghe thấy tiếng gõ cửa thì ngẩng đầu, thấy Mẫn Thiều Kỳ đứng ở cửa, Cố Hàm lập tức mỉm cười, nói: “Sao không gọi điện báo trước cho anh?”
Sau khi Cố Ngạo về cũng đã gọi điện cho Cố Hàm và Cố Diễm, còn kể rằng Mẫn Thiều Kỳ mua quà cho họ, mấy ngày nữa sẽ mang đến tặng bọn họ. Còn về ba mẹ Cố, lần này Mẫn Thiều Kỳ không mua, dù sao vẫn còn chưa gặp ba mẹ của Cố Ngạo, tùy tiện tặng quà quả thật có hơi mạo phạm.
“Đến tái khám ở chỗ bác sĩ Ôn, nên tiện đường qua đây luôn ạ.” Mẫn Thiều Kỳ mỉm cười nói: “Trưa anh có rảnh không? Chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé?”
“Ừ, được.” Cố Hàm nhìn đánh giá Mẫn Thiều Kỳ, cảm giác trên người Mẫn Thiều Kỳ dường như đã không còn cảm giác tăm tối trước kia nữa rồi, khí sắc không tệ, hỏi: “Bác sĩ Ôn nói thế nào?”
“Cô ấy nói ổn cả rồi, nhắc em chú ý duy trì tâm trạng tốt, nếu cảm thấy tái phát phải kịp thời đến khám lại.” Thoát khỏi chứng trầm cảm, thật ra người vui nhất là chính cậu. Cậu không nghĩ được rằng lại khỏi nhanh như vậy, nhưng có lẽ công lao lớn nhất vẫn là Cố Ngạo và chuyến du lịch lần này, mà điều quan trọng nhất đó chính là cậu tìm được điều mình muốn làm, học tập bận bịu tâm trạng sẽ không nhạy cảm như trước nữa. Hơn nữa, có thể mỗi ngày được tiếp tục làm đồ ngọt, có người nói rằng đồ ngọt sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-di-huu-tinh/125622/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.