- Tin về Lâm Lâm.
Tông Lộ nói.
- Chuyện của Lâm Lâm?
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn sang Lý Quân bên cạnh, rồi đưa tay nhận xấp giấy:
- Tông thúc, người đi trước đi. Chúng ta từ từ xem tin tình báo này.
Đằng Thanh Sơn và Lý Quân đều rất xem trọng chuyện về con gái Hồng Lâm.
Hai ngày sau, ở Hình Ý Môn Đại Duyên Sơn, trong Đông Hoa Uyển.
- Cha!
- Mẹ!
Hồng Lâm ăn mặc rất đẹp, chạy như bay trong viện trạch từ xa đã cao giọng gọi, vẻ mặt hưng phấn. Mặc dù mặt đất ngập tuyết, nhưng Hồng Lâm vẫn lướt nhanh như bay, xông thẳng vào giữa đình viện.
- Lâm Lâm, ngươi chỉ biết cha mẹ ngươi. Chẳng gọi lấy một tiếng ông nội.
Đằng Vĩnh Phàm tóc đã không ít sợi bạc, tinh thần rất mạnh mẽ, cười nói. Viên Lan bên cạnh, cũng nhìn cháu gái mình vẻ cưng chiều:
- Lâm Lâm, phải hơn một tháng rồi không gặp ngươi. Ừm, có vẻ cao hơn một chút rồi. Không biết tiểu tử nào có phúc cưới được Lâm Lâm nhà chúng ta.
- Ông nội, bà nội.
Hồng Lâm lập tức gọi hai tiếng rất ngọt.
Hai vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan vẻ mặt tươi cười, vội gật đầu lia lịa.
- Cha!
Đằng Thanh Sơn cười nói:
- Bây giờ Lâm Lâm đã có ý trung nhân rồi.
- Hả? Ai?
Đằng Vĩnh Phàm và Viên Lan đều giật mình, vội kinh hỉ nhìn về phía Hồng Lâm.
Hồng Lâm sờ sờ mũi, liếc nhìn Đằng Thanh Sơn:
- Cha, là đệ đệ nói cho cha à?
- Ta biết, tiểu tử may mắn đó tên là Phàn An Nhiên.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-dinh-ky/182005/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.