Tháng sáu hè nóng bức, mặt trời buổi sáng đã có phần gay gắt.
Bị Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm, tên Đại đương gia đổ mồ hôi hột đầy trán. Cái này tuyệt không phải là vì thời tiết quá nóng, mà là vì hắn quá hoảng sợ. Trải qua lần giao thủ ngắn ngủi vừa rồi, Đại đương gia đã hiểu rõ ràng sự đáng sợ của thống lĩnh Hắc Giáp quân trước mắt:
- Đô thống đại nhân… ngài… ngài muốn gì xin cứ nói?
Đằng Thanh Sơn giơ một tay lên, năm ngón tay xòe ra.
- Năm… năm vạn lượng bạc?
Đại đương gia lắp bắp nói.
- Năm vạn lượng bạc? Ngươi xem thường cái mạng của mình quá đấy!
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn vẫn không rời khỏi hắn, lạnh lùng nói.
- Năm mươi vạn lượng bạc! Bây giờ hãy lấy ra năm mươi vạn lượng bạc, ta sẽ tha mạng cho ngươi. Bằng không…
Đằng Thanh Sơn nhấc mũi thương Luân Hồi thương lên, chĩa vào mặt Đại đương gia.
Bị mũi thương chĩa thẳng vào, Đại đương gia chỉ cảm thấy một luồng hàn ý lạnh lẽo chạy khắp người.
- Đô thống đại nhân! Năm mươi vạn lượng bạc, ta… đi lấy.. đi lấy ngay!
Đại đương gia vội vàng nói.
Năm mươi vạn lượng là một số tiền lớn, nhưng Đại đương gia lại không dám chần chờ một chút nào.
Đằng Thanh Sơn ép hắn đối phương nộp số tiền này, tuyệt không phải là để dọa nạt: "Vừa mới tiến vào Từ Dương quận không bao lâu đã gặp phải một bang mã tặc cường đại như vậy! Từ Dương quận rộng lớn giàu có, muốn ra khỏi địa giới tối thiểu còn phải cần thêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-dinh-ky/2279496/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.