Lúc trở về Thầm gia, mọi người từ trên xuống dưới Thẩm gia đều đã tập hợp ở chính đường chờ tôi. Thấy tôi, Lão phu nhân hỏi: “Dung Nhi, sao con đi lâu thế mới về?”. Trong lòng tôi nhất thời có phần chột dạ, nhưng vẫn nói: “Lão phu nhân, bởi vì Tướng quân là vị huynh trưởng nhiều năm chưa gặp của con, cho nên mới nói nhiều thêm mấy câu”.
“Việc tẩu hỏi, Tướng quân có chịu giúp không?”. Sầm Khê Huyền hỏi.
Tôi gật đầu, đáp: “Huynh ấy giúp thì có giúp,, nhưng Đỗ Diên Sùng có chịu nghe lời huynh ấy hay không lại là chuyện khác”. Tôi nói lại một lần nữa câu trả lời của huynh ấy. Lão phu nhân thở nhẹ nhõm một hơi, nói: “Như thế đã là hiếm có rồi, nếu Đỗ Diên Sùng thật sự không nghe lời thì cũng chẳng còn cách nào khác”. Những người trên chính đường đều gật đầu, sau đó thì tản đi.
Tôi từ từ thong thả trở về, nhưng mỗi khi ở một mình, nhất là lúc bốn bề hết sức im lìm, trong đầu tôi lại nghĩ đến những lời Viên Chấn Đông nói. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, chỉ cảm thấy trong đầu vô cùng phiền não, bất tri bất giác đi vào trong phòng.
Tinh thần của Thẩm Hồng đã tốt hơn nhiều so với mấy ngày trước. Bảo Bảo được tôi điều đi chăm sóc Thẩm Phúc và hai tỷ muội Mẫn Nhi, nhưng chỗ Thẩm Hồng lại thiếu người. Thế nên, tôi điều một nha đầu từ phòng bếp lên đây. Nha đầu kia tên tự là Khai Tâm, là một cô bé vô cùng phúc tướng. Tuy rằng hơi mập một chút, nhưng tướng mạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-dung/997049/quyen-3-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.