Thẩm Hồng không gặp chuyện gì, có lẽ Bảo Bảo vốn đứng trong đám người vây xem, nhìn thấy Thẩm Tề muốn kiểm tra dây thừng, trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, cô bé cố ý ra vẻ như chạy đường xa đến, lấy cớ bệnh tình Thẩm Hồng trở nên nghiêm trọng, cứu mạng Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiêu.
Trở lại Thẩm gia, Thẩm Hồng quả thật không có gì đáng ngại. Hơn nữa chàng vốn hôn me bất tỉnh thì hiện giờ đã tỉnh lại, còn thều thào đòi uống nước. Bọn hạ nhân vội vàng vây quanh, Lão phu nhân thì không ngừng niệm “A Di Đà Phật”, chỉ e Thẩm Hồng có dấu hiệu hồi quang phản chiếu [1].
[1] Là giấu hiệu mà trước giây phút đối mặt với sinh – tử, con người thường bỗng trở nên khỏe mạnh và minh mẫn lạ thường. Người xưa đã quan sát thấy hiện tượng đó và gọi nó bằng cái tên hồi quan phản chiếu.
Không bao lâu sau, Thẩm Tề và Khánh thúc dẫn về một đại phu. Đại phu kia hơn bốn chục tuổi, râu ba chỏm, thoạt nhìn có dáng dấp tiên phong đạo cốt. Lão phu nhân nói: “Bạch đại phu bình thường vẫn xem bệnh cho Hồng Nhi đâu rồi? Vị đại phu này là…?”.
Thẩm Tề vội nói: “Khởi bẩm Lão phu nhân, không biết vì sao mà y quán Bạch gia đóng chặt cửa, gọi nửa ngày cũng không ai ra mở. Dưới tình cảnh bất đắc dĩ, nhi tử đành phải cùng với Khánh thúc đến ‘Hòa Nhân đường’ mời Lệnh Hồ đại phu. Hòa Nhân đường là y quán tốt nhất nội thành Duy huyện, y thuật của Lệnh Hồ đại phu cũng nổi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-dung/997116/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.