Vũ khí của Tào Báo và Lý Phi va vào nhau, song phương đều bị đánh ngã ngựa, rơi xuống đất, tạm thời ngưng chiến.
Hạ Thiên đi ra khỏi quân trại đơn sơ: “Tào Báo, ta gi ết chết đệ đệ ngươi, ngươi không chỉ không báo thù cho hắn ta mà
còn bảo vệ ta, rốt cuộc ý đồ của ngươi là gì?”
“Nói cho ta biết, có lẽ ngươi sẽ được chết nhẹ nhàng hơn một chút!”
Tào Báo lau vết máu ở khóe môi, trở mình đứng dậy: “Là Hoàng đế uy hiếp phụ thân ta, không cho phép quân đội Thanh Châu âm thầm động tới ngươi!”
“Nếu không sẽ diệt Tào gia!”
Hạ Thiên sững sờ: “Sao có thể như vậy được?”
“Hừ hừ..”
Tào Báo cười dữ tợn: “Lúc trước, ông đây cũng cho rằng chuyện này không đời nào xảy ra!”
“Nhưng mẹ kiếp, sự việc lại chính là như vậy!”
“Ông đây đã chịu đựng quá đủ tên Hoàng đế đó rồi, thay đổi xoành xoạch, làm hại phe Thái tử ta!”
Trong lòng Tào Báo oán khí ngợp trời: “Ông ta tung tin mình muốn giết ngươi, cuối cùng Thái tử lại vì muốn giết ngươi mà đến giờ vẫn còn bị giam lỏng ở Đông cung!”
“Phụ thân ta giúp Thái tử giết ngươi, kết quả, ông ta ra khẩu dụ cho Tào gia ta, nếu ngươi xảy ra chuyện ở Hoang Châu thì sẽ diệt cả nhà tal”
“Thế là, đệ đệ Tào Mã của ta đã chết uổng rồi!”
“Hự..”
Tào Báo nếm được vị ngọt trong cổ họng, không nhịn được phun ra một búng máu như mưa, đẹp một cách kỳ dị.
Hắn ta gào lên đầy phẫn uất: “Đệ đệ ta chết ngay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-long-doat-vi-tuyet-the-thai-tu/577455/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.