Chương 341:
Mặc dù được được bằng thủ công, nhưng thiết kế vô cùng tinh xảo, khắp nơi đều mang hơi thở của tự nhiên.
Trong cánh rừng có đặt một chiết bàn gỗ, trong chiếc bàn có để những cây nến kiểu dáng phương Tây, cùng với những chén dĩa nĩa dao, có trang trí một số đóa hoa.
Cố Cẩm vẫn cho rằng bản thân đã bước vào bên trong truyện cổ tích, điều nuối tiếc duy nhất của cô là không thể cùng bước vào đây ăn tối với Tư Lệ Đình.
Khói bếp lượn lờ bên trong ngôi nhà gỗ, có lẽ đầu bếp đang nấu món.
Cô đến bên chiếc bàn cúi người ngửi từng đóa hoa tươi trên bàn, trên từng đóa hoa còn vương lại những giọt nước li ti.
“Tô Tô.” Giọng nói quen thuộc vang lên, Cố Cẩm vội vàng ngắng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh đó.
“Chú Ba.”
Người đàn ông cầm chiếc khay trong tay, trên người mặt một chiếc áo sơ mi màu trắng, đeo một chiếc tạp dề màu tím chính là Tư Lệ Đình mang cô luôn mong nhớ.
Anh đã cởi bỏ một đồ Tây, ăn mặc thoải mái, tay áo sơ.
trắng tinh được anh xắn đến khuỷu tay.
Mái tóc màu vàng nhảy múa cùng gió, đôi mắt màu xanh lam trong những tia sáng còn sót lại của hoàng hôn vô cùng ấm áp, sắc mặt của anh vẫn có hơi nhợt nhạt như: cũ.
Cho dù anh chỉ ăn mặc đơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-nho-chay-dau-cho-thoat/1360311/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.