“Tôi biết là cô không tin, cô xem đây là cái gì.
” Tô Mộng lấy ra một bức ảnh từ trong túi xách của cô ta, chính là bức mà cô ta đã xé trước đó.
“Đây là bức ảnh của Tô Cẩm Khê mà tôi đã xé trong phòng làm việc, đã được Đường Minh dọn đẹp, tôi nhặt lại rồi ghép lại.
Trong phòng làm việc có rất nhiều bức tranh như thế này, có lẽ cô cũng biết đây là tên tiếng Anh của Đường Minh.
”
Bạch Tiểu Vũ nhìn thấy chữ ký của Đường Minh ở góc dưới bên phải của bức tranh, cô ta đã nhìn thấy chữ ký này không biết bao nhiêu lần, làm sao có thể không nhận ra.
Mặc dù bức chân dung bị nhăn, có dấu vết của băng keo, nhưng xét về độ tinh xảo của bức tranh, có thể biết chủ nhân của bức chân dung đó dụng tâm như thế nào.
Nếu điều này không chứng minh được điều gì, thì là Bạch Tiểu Vũ đang tự lừa dối mình.
“Cô nói vẫn còn nhiều bức chân dung như thế này?” Bạch Tiểu Vũ không để ý ngón tay đang cầm bức chân dung đang run rẫy.
“Tôi không cần phải nói dối cô.
Ngoài bản phác thảo, còn có một số có màu.
Tôi đã rất tức giận khi nhìn thầy những thứ này.
Đường Minh đuổi tôi ra khỏi phòng làm việc và khóa lại, nếu không tôi có thể chụp ảnh.
Ngoài ra, tôi đặc biệt yêu cầu trợ lý Chiêm điều tra một chuyện, đó là số tiền trong thẻ tín dụng mà Đường Minh đưa cho chúng ta.
Của tôi chỉ có 5 vạn tệ, cô có 100 vạn tệ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-nho-chay-dau-cho-thoat/1360485/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.