Tô Cảm Khê uống rượu xong rất ngoan ngoãn, giống như: một chú mèo con nằm trong ngực anh mà ngủ.
Tư Lệ Đình ôm cô thật chặt vào trong ngực: “Tô Tô, em sẽ không rời bỏ anh đúng không?”
Tô Cẩm Khê dường như có thể nghe thấy được, có gắng mở đôi mắt buồn ngủ, mờ mịt của mình, mơ mơ màng màng hỏi lại anh: “Chú ba, chú có chuyện gì vậy?”
“Tô Tô, em sẽ rời bỏ anh sao?”
Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào không ổn định lắm, lúc sáng lúc tối, Tô Cảm Khê không nhìn rõ được mặt của Tư Lệ Đình nhưng cô có thể cảm nhận được sự bi thương tràn ngập trên người anh.
“Chỉ cần chú ba không bỏ em, em mãi mãi không rời bỏ chú ba.
” Tô Cẩm Khê đưa ngón tay út ra: “Không tin thì chúng ta ngoắc tay đi.
”
Trẻ con như vậy sao, Tư Lệ Đình chậm rãi đưa ngón út của mình ra ngoắc vào ngón út của Tô Cẩm Khê.
*Đã giao hẹn với nhau rồi, mãi mãi không được rời bỏ anh.
”
“Ừm, đã giao hẹn rồi.
” Tô Cẩm Khê nói xong lại nghiêng đầu ngả vào lòng anh rồi tiếp tục ngủ.
Hậu quả của việc uống say chính là sáng hôm sau đầu đau như búa bổ, mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ và quay cuồng, Tô Cẩm Khê yếu ớt mà nằm ườn trên giường.
“Chú ba, em khó chịu quá…”
Tư Lệ Đình xoa nhẹ huyệt Thái Dương cho cô:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-nho-chay-dau-cho-thoat/221806/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.