Đường Minh ngủ bao lâu, thì Tô Cẩm Khê bị Tư Lệ Đình lăn lộn bấy nhiêu đó.
Tô Cảm Khê tức giận đến mức ngứa răng, nhưng không có cách nào khác, mặc dù cô cũng muốn ăn miếng trả miếng.
Tuy nhiên, phương pháp trả thù này lại giống như là phần thưởng dành cho Tư Lệ Đình, anh còn ước gì Tô Cẩm Khê trả thù mình ý chứ.
Cho đến khi Đường Minh tỉnh táo, Tô Cẩm Khê như vừa tỉnh khỏi giấc mơ, cuối cùng Tư Lệ Đình cũng đưa tay ra khỏi chăn.
Nhìn anh dùng khăn giấy lau những ngón tay mảnh khảnh của mình, đó rõ ràng là động tác bình thường, chỉ có Tô Cảm Khê đã trải qua quá trình này mới có thể hiểu được.
“Câm Khê, sao mặt em lại đỏ như vậy?” Trong ánh sáng mờ ảo như vậy, Tô Cảm Khê không biết sao Đường Minh có thể nhìn thấy cô đỏ mặt, cô nghe thấy Tư Lệ Đình khế cười một tiếng bên tai mình.
“Đúng vậy, Tiểu Tô Tô, sao mặt cháu đỏ thế, không phải bị sốt chứ?” Tư Lệ Đình giả vờ đưa tay về phía trán Tô Cảm Khê.
Phi, chú ba này thật không biết xấu hỗ!
Rõ ràng là anh đã biến cô thành thế này, bây giờ lại còn cố ý hỏi, Tô Cảm Khê nóng lòng muốn cắn đứt ngón tay anh.
Nhưng khi nghĩ đến ngón tay này vừa mới chạm vào đâu, cô không còn có cảm giác muốn ăn nữa.
“Đừng làm phiền cháu, chú ba.
” Tô Cầm Khê ngăn lại hành động sờ trán của anh, sau này cô không thể nhìn thẳng ngón tay của anh được nữa.
Nhìn thấy cảnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-nho-chay-dau-cho-thoat/221864/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.