Lúc này, trời bên ngoài đã dần sáng tỏ, thế nhưng góc nhà nơi họ ẩn mình vẫn chìm trong bóng tối lờ mờ.
Mị Lục toàn thân căng cứng, trái tim nặng trĩu như bị đổ đầy chì lạnh.
Y nhìn về phía Hộc Luật Yển, chỉ có thể trông thấy một đường nét mơ hồ.
Nói cách khác.
Sau khi trở lại Luyện Khí sơ kì, giác quan của y cũng suy giảm theo.
Không phải chứ, linh lực bị hút cạn thì thôi, cớ gì ngay cả tu vi cũng thụt lùi? Rõ ràng y vừa mới Trúc Cơ mà! Y còn chưa kịp vượt qua lôi kiếp Trúc Cơ nữa! Thế này thì hay rồi. Không cần độ lôi kiếp nữa, thật đúng là mọi người cùng vui vẻ... vui cái con khỉ ấy! A a a a a!!! Mị Lục gào thét trong lòng, chỉ thiếu điều ngửa mặt lên trời mà khóc. Y chán chường ngồi bệt xuống đất, mãi đến khi Hộc Luật Yển lại lần nữa nắm lấy cổ tay y, y mới như bừng tỉnh từ trong cơn mộng, chậm rãi ngồi thẳng dậy. Cuối cùng, y thở dài một hơi thật dài. Thôi vậy. Đánh không lại, chạy cũng không xong. Hơn nữa, y tu luyện nhanh như vậy cũng là nhờ nửa trái tim kia của Hộc Luật Yển. Mị Lục gạt bỏ tâm trạng bực bội, bắt đầu suy nghĩ đến tình huống trước mắt. Dĩ nhiên, y và Hộc Luật Yển không thể cứ ở mãi chỗ này. Không nói đến môi trường tồi tệ, nơi này linh khí cũng vô cùng loãng, căn bản không phải nơi thích hợp để tu luyện. Trước đó, y đã quyết định giúp Hộc Luật Yển tìm lại các bộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-roi-nam-chinh-my-cuong-tham/2857446/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.