Về bí mật của Hàn Đàm, số người biết không nhiều.
Hàn Đàm đã tồn tại từ trước khi Dược Tông đường được thành lập. Khi Dược Tông đường khoanh vùng đất đai, họ chọn khai khẩn lãnh thổ về phía sau núi và vô tình phát hiện ra Hàn Đàm trong hang động.
Hàn Đàm đúng như tên gọi của nó, nhiệt độ nước luôn duy trì ở mức lạnh thấu xương, ngay cả trong mùa hè oi ả cũng không hề ấm lên.
Điều kỳ diệu là, nước trong Hàn Đàm chưa bao giờ đóng băng, thậm chí còn có dấu hiệu của dòng nước đang chảy vào.
Người của Dược Tông đường từng lặn xuống đáy Hàn Đàm để điều tra, nhưng không phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường.
Nhưng đó không phải là điều quan trọng.
Điều quan trọng là trong Hàn Đàm không hiểu vì sao lại tích tụ linh khí dồi dào.
Những linh khí đó hiện ra màu xanh nhạt, theo làn sương mù lượn lờ trên mặt nước, tựa như hơi nước bốc lên khi sôi, nồng đậm đến mức gần như ngưng tụ thành thực chất.
Bất cứ ai là tu sĩ khi gần Hàn Đàm đều có thể cảm nhận được linh khí gấp gáp xâm nhập vào cơ thể, chảy dọc theo huyết mạch toàn thân, tựa như gột rửa linh hồn, đả thông kinh mạch.
Từ đó về sau, Hàn Đàm tự nhiên trở thành thánh địa tu luyện của các lão tổ Dược Tông Đường.
Cho đến một ngày, có người tu luyện bên bờ Hàn Đàm không may bị tâm ma phản phệ, phun ra một ngụm máu tươi.
Ngụm máu đó rơi đúng vào Hàn Đàm.
Người đó hoảng hốt, còn tưởng rằng Hàn Đàm thiêng liêng sẽ bị máu của mình làm ô uế, nhưng không ngờ rằng khi máu hòa vào nước, lại lan tỏa với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Chỉ trong chốc lát, không còn lại dấu vết nào.
Theo sau đó là linh khí tăng vọt, trong nháy mắt lấp đầy toàn bộ hang động, thậm chí không ngừng tràn ra ngoài hang.
Sau đó, người của Dược Tông đường phát hiện ra thuộc tính ẩn giấu của Hàn Đàm — cần máu để tăng cường linh khí.
Thực tế chứng minh, máu người và máu động vật đều có thể.
Hàn Đàm sẽ tự động phân loại cấp bậc, và hồi phục linh khí tương đương với lượng máu đã hiến.
Để có được nhiều linh khí hơn, các lão tổ của Dược Tông đường đã luân phiên hiến máu, nhưng làm như vậy thì không phải là cách lâu dài, họ nhất định phải tìm được một vật thay thế tốt hơn.
Tuy họ đã tìm nhiều vật thay thế, đều không được như ý.
Cho đến khi có người lừa Hộc Luật Yển đến đây —
Tuy nhiên còn một bí mật về Hàn Đàm mà chỉ Hộc Luật Yển biết.
Hàn Đàm không phải khi hình thành đã tích tụ linh khí dồi dào, mà ban đầu có thể chỉ là một cái ao nhỏ bình thường trong một hang động. Sau đó, có một tu sĩ đến hang động và chết trong đó.
Thi thể của tu sĩ đã ngâm trong ao nhỏ, ngày qua ngày, năm qua năm. Ao nhỏ dần dần có linh tính, nuốt chửng thi thể của tu sĩ, rồi từ từ mở rộng thành Hàn Đàm như bây giờ.
Ngoài Hộc Luật Yển đang bị trói giữa Hàn Đàm, cho dù là những lão tổ của Dược Tông đường đã dẫn đầu việc hiến máu cũng chưa từng đặt chân vào Hàn Đàm.
Dù sao Hàn Đàm rất khát máu, những lão tổ yêu mạng sống không dám dễ dàng thử nghiệm bằng cơ thể mình.
Vì vậy, chỉ có Hộc Luật Yển biết — ở giữa Hàn Đàm có một bộ xương không còn thịt máu, bên hông bộ xương có đeo một thanh kiếm nặng trịch.
Cái khát máu không phải là Hàn Đàm, mà chính là thanh kiếm đó.
Thứ khát máu không phải Hàn Đàm, mà là thanh kiếm đó.
Thứ phát ra linh khí cũng không phải Hàn Đàm, mà là kiếm linh của thanh kiếm đó đang dụ dỗ người khác phát hiện ra sự tồn tại của nó, tiếc rằng nó lại thu hút một đám lão già sợ chết.
Nhưng việc ngâm mình trong Hàn Đàm thật sự rất lạnh.
Mỗi ngày bị cắt năm mươi nhát thật sự rất đau.
Một nhát rồi lại một nhát, giống như đang cắt vào linh hồn của Hộc Luật Yển, mãi mãi không thể hồi phục.
Trong bóng tối, hắn thấy Hàn Đàm, nơi đã giam cầm hắn suốt nửa năm, vẫn tỏa ra sương lạnh thấu xương.
Những sợi xích sắt to bằng cổ tay trẻ con từ bốn phương tám hướng hội tụ về giữa Hàn Đàm, trói chặt lấy một thân hình gầy yếu.
Máu men theo khuôn mặt hắn chảy xuống, thấm vào cổ áo ướt sũng, loang ra một mảng màu đỏ sẫm trong làn nước lay động.
Người đó dường như đã chết.
Hai tay bị xích treo lơ lửng giữa không trung rũ xuống bất lực, thân thể cũng từ từ chìm xuống nước, nhưng cứ chìm xuống một chút, lại bị xích trói chặt hơn một chút.
Xích càng trói càng chặt, gần như muốn siết người đó thành mấy mảnh.
Đúng lúc này, người đó đột nhiên ngẩng đầu, trên khuôn mặt trắng bệch như quỷ dữ chỉ còn lại hai hốc mắt trống rỗng.
Giọng nói khàn khàn của hắn chứa đầy thù hận không thể xóa nhòa: "Để ta chết đi! Tất cả các ngươi đều phải chết!"
Câu nói này như xuyên qua vô số không gian, vang lên thành từng hồi vọng dày đặc, tạo ra sóng âm khổng lồ. Sóng âm dồn dập, mạnh mẽ như sấm sét ào ạt ập đến. Cuối cùng, tất cả hóa thành không. Lắng nghe kỹ, chỉ còn lại sự tĩnh lặng.
Những bông tuyết như lông ngỗng rơi trên sống mũi Hộc Luật Yển, điều đáng ngạc nhiên là, làn da dưới tuyết nhanh chóng trở nên trắng hơn cả tuyết.
Rất nhanh, một gương mặt vừa quen thuộc vừa lạ lẫm hiện lên trong tầm mắt của Mâu Âm và những người khác.
"Mâu Âm, ngươi quên ta là ai rồi sao?" Khóe miệng Hộc Luật Yển khẽ nhếch lên thành một nụ cười cứng ngắc, hốc mắt không có nhãn cầu đen kịt và kỳ dị, nhưng vẫn thẳng thừng nhìn vào Mâu Âm.
Như thể đang nhìn sâu vào Mâu Âm.
Đan dược mất tác dụng, Hộc Luật Yển không chỉ phục hồi lại diện mạo ban đầu mà còn cao hơn và gầy hơn.
Dù vừa nãy trong đầu Mâu Âm đã thoáng hiện cái tên Hộc Luật Yển, nhưng khi tận mắt nhìn thấy khuôn mặt Hộc Luật Yển, ông ta vẫn bị chấn động mạnh mẽ: "Hộc... Hộc Luật Yển?!"
"Cái gì?!"
"Hộc Luật Yển? Hắn chính là Hộc Luật Yển!"
Bình Vinh cùng những người đứng sau Mâu Âm nghe vậy, toàn thân chấn động, trong chớp mắt bị bị lời nói của Mâu Âm làm choáng váng đầu óc, suýt chút nữa không đứng vững.
Người đó là Hộc Luật Yển?!
Không thể nào!
Chẳng lẽ Hộc Luật Yển không biết Dược Tông Đường bọn họ đang đào ba thước đất để tìm hắn sao? Còn ngốc nghếch tự mình đến cửa?
Nhưng chưa kịp để Bình Vinh và những người khác tiêu hóa xong sự thật này, họ thấy Hộc Luật Yển lại trở về vẻ mặt không cảm xúc, hắn nghiêng đầu nhìn Mâu Âm: "Ngươi không phải đang tìm Minh Đức Nghĩa sao?"
Sau khi bị sốc, một cơn tức giận chưa từng có trào dâng trong lòng Mâu Âm.
Ông không thể tưởng tượng được mình đã sống đến tầm này tuổi lại bị một thằng nhóc như Hộc Luật Yển lừa gạt, nghĩ đến những trò hề của Hộc Luật Yển trước đây, ông càng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Giỏi cho một tên Hộc Luật Yển!
Nếu đã đi đến đây rồi thì đừng nghĩ trở về được nữa!
Mâu Âm cố gắng kiềm chế cơn tức giận đang bùng nổ trong lòng, ánh mắt tối sầm nhìn chằm chằm vào Hộc Luật Yển: "Tông chủ ở đâu?"
"Ở trong tay ngươi." Giọng Hộc Luật Yển rất nhẹ, mơ hồ như một sợi dây mảnh kéo Mâu Âm cúi đầu nhìn xuống.
Sau đó, ánh mắt của Mâu Âm rơi vào viên Hóa Thi Châu mà ông vẫn giữ trong tay.
Viên Hóa Thi Châu này là bảo bối của Minh Đức Nghĩa, Mâu Âm không tìm được cơ hội cất nó đi, cũng không dám tùy tiện bỏ vào trong túi Bách Cẩm, chỉ có thể cầm trên tay.
Dù đây là lần đầu tiên ông ta chạm vào Hóa Thi Châu của Minh Đức Nghĩa, nhưng không phải lần đầu tiên nhìn thấy Hóa Thi Châu của Minh Đức Nghĩa, ông ta rõ ràng nhớ rằng Hóa Thi Châu của Minh Đức Nghĩa và Hóa Thi Châu của Ngôi Sinh có sự khác biệt, Hóa Thi Châu của Minh Đức Nghĩa là một viên châu màu xanh đậm, bên trong màu sắc chuyển dần, từ nhạt đến đậm, quỷ dị đến đáng sợ, và bề mặt viên châu bao phủ một lớp sương mù nhàn nhạt.
Mà viên Hóa Thi Châu trong tay ông ta màu sắc đậm đến mức gần như đen kịt, không nhìn rõ màu sắc chuyển dần bên trong và lớp sương mù bao phủ bên ngoài.
Nếu không phải Mâu Âm cảm nhận được linh lực và khí tức của Minh Đức Nghĩa từ trên đó, ông ta cũng không dám tin viên châu xa lạ này là Hóa Thi Châu của Minh Đức Nghĩa.
Nhưng lời Hộc Luật Yển có ý gì?
Tông chủ ở trong viên Hóa Thi Châu này?
Cảm thấy mình bị đùa giỡn, sắc mặt Mâu Âm nhanh chóng chuyển sang tím đỏ, bàn tay kia của ông ta siết chặt kêu răng rắc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta hỏi ngươi tông chủ ở đâu!"
"Ở trong tay ngươi." Hộc Luật Yển vẫn là câu đó, sau cùng, hắn có vẻ tốt bụng bổ sung một câu, "Ở trong viên châu đó."
Khóe miệng Mâu Âm giật giật, kéo theo những nếp nhăn khô cằn trên mặt, tạo thành một vẻ mặt dữ tợn khiến người ta rùng mình: "Ngươi đùa ta?"
Hộc Luật Yển không nhanh không chậm: "Ngươi nhìn kỹ lại xem."
Nghe vậy, Mâu Âm thật sự cúi đầu nhìn kỹ, nhưng không phải nghe theo lời Hộc Luật Yển, mà đột nhiên nhận thấy trọng lượng ngày càng tăng trong tay.
Không biết có phải ảo giác của ông ta hay không, viên Hóa Thi Châu trong tay ông ta dường như càng lúc càng nặng hơn.
Còn chưa đợi ông ta ý thức được chuyện gì đang xảy ra, liền đột nhiên nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của Bình Vinh và những người khác vang lên sau lưng.
"Mâu trưởng lão! Ngài nhìn viên châu kìa!"
"Trời ơi! Chuyện gì thế này!"
Chỉ thấy bề mặt viên Hóa Thi Châu một lần nữa bị sương mù bao phủ, nhưng lại là màu đen khiến người ta lạnh gáy, sương mù đen như dòng nước chảy từ viên Hóa Thi Châu tuôn ra.
Chỉ trong chốc lát, sương mù đã tràn ngập mặt đất, biến thành một vùng nước đen đặc, che lấp lớp tuyết dày.
Tay Mâu Âm cầm viên Hóa Thi Châu đột nhiên cảm thấy một cơn đau kịch liệt, thân thể ông ta run lên, theo bản năng ném viên Hóa Thi Châu vào trong vùng nước đen.
Giây tiếp theo, Mâu Âm và Bình Vinh cùng những người khác nhìn thấy cảnh tượng mà cả đời này bọn họ cũng không dám tưởng tượng——
Vô số xác khô từ trong nước đen bò ra, những bàn tay nứt nẻ như cây khô dính đầy máu, móng tay dài đen kịt cào vào lớp tuyết phát ra tiếng sột soạt.
Con rối xác khô!
Chính là rối xác khô của tông chủ và Ngôi Sinh!
Tại sao những con rối xác khô của hai người họ lại bị nhốt trong viên Hóa Thi Châu của tông chủ? Tại sao những con rối xác khô ấy lại có thể được Hộc Luật Yển triệu hồi ra?
Bình Vinh sắc mặt trắng bệch, thân thể không thể kiềm chế được run rẩy.
Chưa đợi hắn nghĩ thông suốt hai vấn đề này, bỗng nhiên cảm thấy cổ chân bị siết chặt, cúi đầu nhìn, là một bàn tay rối xác khô nắm chặt cổ chân của hắn, móng tay dài cào qua lớp quần làm rách da thịt.
Lớp quần trắng ngay lập tức thấm đẫm máu đỏ tươi.
Bình Vinh trong giây lát đầu óc trống rỗng, sau đó mở miệng phát ra tiếng hét hoảng sợ: "Á —"
Những người khác sợ hãi quay đầu bỏ chạy, nhưng không thể chạy qua được những con rối xác khô không ngừng bò ra từ trong nước đen, những thi thể khô héo như thủy triều nhấn chìm họ, hàm răng đen ngòm dính đầy tơ máu cắn vào má và cổ bọn họ.
Tiếng kêu đau đớn vang lên liên hồi.
Mùi máu trong không khí ngày càng nồng, mờ mịt như một lớp sương máu mỏng manh.
Mâu Âm đã bị cảnh tượng này làm cho choáng váng, mặc dù ông là tu sĩ Kim Đan, nhưng do tuổi cao, kinh nghiệm chiến đấu rất ít, cảnh tượng gần như bị máu nhuộm đỏ trước mắt khiến lý trí của ông ta nổ tung, mồ hôi lạnh ào ào chảy dọc sống lưng.
Ngay sau đó, ông ta trơ mắt nhìn Hộc Luật Yển cúi người kéo một xác chết từ trong nước đen ra.
Xác chết kia đã bị con rối xác khô cắn nát, không còn chỗ nào lành lặn.
Khuôn mặt của xác chết quay về phía Mâu Âm.
Vì vậy, Mâu Âm dễ dàng nhận ra danh tính của xác chất.
Minh Đức Nghĩa...
Chính là Minh Đức Nghĩa, người mà Dược Tông đường đã tìm kiếm suốt nhiều ngày.
Minh Đức Nghĩa đã chết, chết không còn có thể chết hơn.
Đầu Mâu Âm vang lên một tiếng nổ lớn.
Ông nghiến răng triệu hồi cái búa bảo mệnh từ trong túi Bách Cẩm, chuẩn bị tấn công, nhưng lại bị vô số con rối xác khô kiềm chế.
Ông ta một búa đập nát đầu một cn rối xác khô, lại vung tay đập vỡ ngực một con rối xác khô khác, hai mắt ông ta đỏ ngầu, cả khuôn mặt bị cơn giận dữ bao phủ.
"Hộc Luật Yển! Ngươi vậy mà dám giết tông chủ của chúng ta!" Mâu Âm gào thét, "Ta sẽ khiến ngươi đền mạng cho tông chủ của chúng ta!"
Đáng tiếc ông ta còn chưa kịp đến gần Hộc Luật Yển, lại bị những con rối xác khô xông lên bao vây.
Số lượng con rối xác khô rất đông, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa, bị ông ta từng cái từng cái đập nát đầu.
Ông ta mệt đến th* d*c, trên người dính đầy máu và chất bẩn b*n r* từ cơ thể con rối xác khô.
Tuy nhiên dù ông ta cố gắng đến đâu, cũng không thể tiêu diệt hết tất cả con rối xác khô.
Những thứ ghê tởm này thậm chí càng ngày càng nhiều, như nước chảy chém mãi không hết.
Trong tầm nhìn đỏ ngầu, Mâu Âm trơ mắt nhìn Hộc Luật Yển kéo xác Minh Đức Nghĩa đi vào trong hang động.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.