Ngực Hộc Luật Yển đau nhói như muốn nứt toạc ra.
Vị tanh ngọt nơi cổ họng không ngừng trào lên, tràn ra khỏi miệng, rồi men theo khóe môi chảy xuống, ấm nóng, đặc quánh, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Rất nhanh, vai hắn được đỡ lấy.
Hắn cảm nhận được lực ôm của Mị Lục, nhưng hắn lạnh quá, tứ chi lạnh buốt, cơ thể dường như không còn chút hơi ấm nào, dù Mị Lục truyền hơi ấm từ người y sang hắn, hắn cũng không cảm nhận được một chút ấm áp nào.
Những ký ức bị hắn cố ý lãng quên như thủy triều tràn vào não bộ, những chuyện xảy ra khi còn nhỏ cũng như thước phim quay chậm lướt qua trước mắt.
Giờ khắc này, hắn đột nhiên nhớ ra rất nhiều chuyện cũ.
Hắn nhớ khi còn nhỏ được Ôn Liễu Liễu dẫn đi ngắm hoa quế, thả diều, làm bánh hoa đào.
Hắn nhớ Ôn Liễu Liễu vui vẻ ôm hắn hết lần này đến lần khác.
Hắn nhớ có những người hàng xóm lòng dạ bất hảo thấy mẹ con hắn cô quả dễ bắt nạt, nửa đêm canh ba chạy đến gõ cửa phòng họ, hắn sợ hãi vô cùng, trốn trong lòng Ôn Liễu Liễu khóc nức nở, Ôn Liễu Liễu không chút phiền hà dỗ dành hắn.
Ôn Liễu Liễu có một đôi tay vô cùng xinh đẹp, tựa như ngọc quý, ngón tay thon dài, làn da mềm mại.
Đôi tay đó đã nấu cơm cho hắn, giặt quần áo cho hắn, vỗ về lưng hắn, nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của hắn khi đó, đi qua rất nhiều con phố ở Túy Thành.
Ôn Liễu Liễu ốm yếu như vậy, kinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-roi-nam-chinh-my-cuong-tham/2857509/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.